Phượng Kinh Thiên

Chương 426 : Xin chỉ xuất chinh (2)

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Thời điểm Cố Lăng đến được phủ Hoài Vương thì vị thái giám tới truyền chỉ cũng vừa hay đã rời đi.



Trong đại sảnh lớn ở phủ Hoài Vương, sắc mặt Hoài vương lẫn Nguyên Vô Ưu đều khá nghiêm trọng, thánh chỉ này cũng thực sự vượt xa dự đoán của bọn họ.



Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt Hoài vương hiện lên sự lo lắng khó lòng che giấu, lẽ1nào Nguyên Hạo Thiên vẫn chưa hoàn toàn bỏ xuống sự cảnh giác với hắn? Hay là còn điều gì khác?



Nguyên Vô Ưu mở ra bức thánh chỉ trong tay, mắt hơi híp lại. Nguyên Hạo Thiên thế mà lại có thể ra lệnh cho nàng xuất chinh cùng Nguyễn Trọng Sinh, không những thế còn được bổ nhiệm làm quân sự ư?



“Vương gia, công chúa, Cố đại nhân cầu kiến.” Hoài vương8liền nghiêm mặt, lạnh nhạt đáp: “Hãy mời hắn vào đây.” Nguyên Vô Ưu cẩn thận lục lại trong trí nhớ về lai lịch của người tên Nguyễn Trọng Sinh này, ánh mắt chợt loé lên, mười ba tuổi sao? Lại có thể chỉ huy quân đội xuất chinh rồi ư?



Nàng từ trước đến nay chưa từng coi thường những hoàng tử công chúa chốn hậu cung, chỉ riêng Nguyên Trọng Sinh, người2này thật sự phải khiến nàng nhìn hắn bằng một cặp mắt khác. Xem ra, đây là một nhân vật thiên tài phi thường, chỉ không biết hắn rốt cuộc sở hữu bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến rồi? “Cố Lăng tham kiến vương gia, tham kiến công chúa.”



Nguyên Vô Ưu nở nụ cười nhạt. Sau đó, nàng khép lại thánh chỉ rồi đưa nó Tiểu Hoa Tử đang đứng bên cạnh, ngẩng4đầu nhìn Cố Lăng một thân vẫn còn vận triều phục thể mà đã vội vàng chạy ngay đến đây, nàng bình thản hỏi: “Vì thánh chỉ này mà đến đúng không?”




Nhìn thấy ông ta, mí mắt Nguyên Vô Ưu hơi nhếch lên: “Chuyện gì thế?”



“Hồi bẩm công chúa, chính Tam hoàng tử là người đã chủ động yêu cầu tham gia trận chiến, hắn cũng chính là người đã chỉ danh công chúa trước hoàng thượng, muốn công chúa theo cùng quân đội để hỗ trợ cho hắn.”



Nguyên Vô Ưu liếc mắt về phía Hoài vương, cười đáp: “Đúng là rồng cuộn hổ phục mà.” Hoài vương nhíu chặt mày, nhưng trái lại vẫn không lên tiếng phản bác. Trước tiên khoan nói tài năng mưu lược, lòng dũng cảm và sự sáng suốt của hắn, chỉ riêng việc hắn nhìn một cái đã nhắm trúng ngay Vô Ưu thì quả thực đã là chuyện không thể lơ là rồi. “Hắn dám yêu cầu tham chiến, e rằng không phải chỉ là hành động theo cảm tính, hơn nữa, hắn đã chọn con.” Cẩn thận suy xét tâm tư của vị Tam hoàng tử này một chút, Hoài vương cũng không thể không kinh ngạc. Nếu không phải vì nước Đại Nguyên thực sự đã đối mặt với thời khắc nguy cấp sắp diệt vong, chắc hẳn vị Tam hoàng tử kia sẽ vẫn mãi ẩn mình trong bóng tối rồi.



Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nàng ngả người tựa lưng lên giường, đổi chủ đề nói: “Vừa rồi, phủ Hoài Vương vẫn có mấy tên ám vệ ẩn nấp, xem ra Nguyên Hạo Thiên đang cực kỳ tò mò muốn biết phản ứng của con như thế nào.”



Nói đến chuyện này, Hoài vương lại cau mày, nhìn về hướng Đào Dao rồi nói: “Người đi rồi sao?”



Đào Dao gật đầu: “Đã đi rồi ạ.” Khi nãy, lúc Hoài vương và Vô Ưu tiếp nhận thánh chỉ, cung thị ám vệ đã ở trên mái nhà của đại sảnh, mãi đến khi Cố Lăng rời khỏi, bọn chúng mới bỏ đi.