Phượng Kinh Thiên
Chương 428 : Hai anh hùng tranh tài
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Nước Chu, Bình Thành Quan, Tổng Binh Phủ.
Trong một tháng, nước Sở liên tiếp phát động tấn công trên dưới mười lần với nước Chu. Sau khi trải qua gần một năm rèn luyện tập duyệt, Sở Tuyệt cuối cùng cũng chính diện tấn công nước Chu.
Hơn mười lần giao chiến, hai nước đều có thắng thua, hình thành một trận thể cân bằng1binh lực của hai bên.
Đối mặt với sự công kích hung hăng từ nước Sở, tướng sĩ của nước Chu đều im lặng đối phó. Tuy có thắng có thua, nhưng có Chu Thanh sắc đích thân trấn thủ, lòng quân và lòng dân đều rất ổn định, cho dù tin tức bại trận có truyền ra, cũng không ra ảnh hưởng gì lớn8cả. ở nước Chu, nhân dân và quân đội đều cung kính, sùng bái Chu Thanh Sắc vô cùng.
Trong đại sảnh của Tổng Binh Phủ, sau khi Chu Thanh Sắc bày trận đối phó lại công kích của Sở Tuyệt, thì liền cho các tướng sĩ lui ra, một mình hắn tản bộ trong định viện.
Mặt trời lặn lúc chiều tà, ánh sáng đỏ2cháy đan thành một bức tranh đẹp đẽ khiến người khác chói mắt, hết sức xinh đẹp động lòng người. Chu Thanh Sắc đứng trên bậc thang nghênh gió, nửa híp mắt thưởng thức cảnh đêm đang dần đến, nhưng trong đầu nghĩ đến không phải tình hình chiến sự trước mắt, mà là... chiến sự của nước Đại Nguyên. Một lát sau, trong4đầu hắn hiện lên hình ảnh của một người khiến hắn cúi đầu mỉm cười.
Vô Ưu... Hay cho cái tên Nguyên Vô Ưu!
Tần Hằng mang theo dáng vẻ mệt mỏi bụi bặm tiến vào, chợt nhìn thấy biểu cảm Chu Thanh Sắc như vậy, bước chân khẽ dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn đi qua.
“Tần Hằng bái kiến chủ soái.”
Chu Thanh Sắc ngẩng đầu lên thấy hắn, nhướng mày, nhưng cũng không quá kinh ngạc, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng: “Sao không ở bên cạnh Lam hoàng muội nhiều chút? Bản soái cũng không có triệu tập đệ về biên quan.” Ánh mắt của Tần Hằng lướt qua một tia mềm mại bởi vì nghe thấy tên của thế tử mới cưới, sau đó vội chỉnh lại sắc mặt, trong ánh mắt hắn lộ ra tia kiên định nói: “Mạt tướng thân là tướng quân, đã định sẵn là phải phục vụ trong quân doanh. Trên đường đến đây, mạt tướng nghe nói rằng nước Sở tấn công, mong đại soái ân chuẩn, mạt tướng lúc nào cũng có thể tiếp chiến.” Dừng một chút, hắn lại thêm một câu: “Công chúa cũng đồng ý và cổ vũ cho suy nghĩ của mạt tướng.”
Chu Thanh Sắc cười cười: “Bọn đệ kiên định như vậy, mà đệ cũng đã về tới đây rồi, bản soái cũng không thể nói gì hơn. Còn về việc có ra đánh trận hay không, bản soái tự có sắp xếp, đệ cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.” Tần Hằng chắp tay, nhưng chưa rời đi mà vẫn đứng đó, như là còn điều gì đó muốn nói.
“Chủ soái...”
Đợi đến khi bọn họ đuổi kịp, Chu Thanh Sắc đã chạy ra khỏi thành rồi.
“Mau, mở cửa thành.”
Bên ngoài cổng thành ba mươi dặm, quân của hai nước đang đánh nhau. Chỉ cần một tiếng hạ lệnh, bọn họ sẽ lao vào đánh nhau đến mức người chết thì ta sống, ta sống thì người chết.
Nghe tin Chu Thanh Sắc cuối cùng cũng đích thân ứng chiến, ra đối mặt với quân đội nước Sở, tất cả tướng sĩ đều vươn tay vươn chân, muốn ra thử sức. “Vương gia, mạt tướng xin được nghênh chiến với chủ soái của nước Chu.” “Vương gia, mạt tướng cũng muốn đi.” “Mạt tướng cũng muốn đi.”
Sở Tuyệt phất tay, híp mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, không lên tiếng.
Mà trong đội quân đối diện, vang lên một giọng nói quen thuộc truyền từ xa đến: “Bản soái Chu Thanh Sắc, đích thân đến gặp Sở Tuyệt.”
Nghe thấy câu này của Chu Thanh Sắc, Bạch Lang thúc ngựa chạy đến gần Sở Tuyệt, thấp giọng nói: “Vương gia, Chu Thanh Sắc đột nhiên đích thân ra ứng chiến, e là có điều bất thường, vì sao không phải người đi thăm dò trước rồi mới...”
Sở Tuyệt lạnh lùng ngắt lời của Bạch Lang: “Bản vương đã đợi hắn rất lâu rồi.”
Nói xong, không đợi Bạch Lang phản ứng lại, Sở Tuyệt đã thúc ngựa chạy lên trước.
“Vương gia?”
“Vương gia...” Tất cả tướng sĩ của nước Sở đều bất ngờ, tất cả vội thúc ngựa chạy theo. Mệnh lệnh của Sở Tuyệt vang lên từ xa: “Các tướng nghe lệnh, đứng chờ ở đó.” “Vương gia...” Bạch Lang gấp gáp không biết như thế nào mới tốt, chỉ đành vội vã ra lệnh cho hai bên: “Nhanh, mau đuổi theo vương gia, bảo vệ vương gia.”