Phượng Kinh Thiên
Chương 430 : Hoài bình lý thị (2)
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Đây là hội nghị của Lý Thị, nhưng nhìn quanh một lượt các ghế ngồi, lại trông thấy một Văn Vô Hà đang ngồi đó, đây cũng chính là nguyên nhân khiến trên dưới Lý Thị ai ai cũng ẩn chứa sự1phẫn nộ trong đáy mắt.
Trước ánh mắt ẩn giấu tức giận của người trong Lý Thị, Văn Vô Hà lại thản nhiên như thường, bình chân như vại, chẳng lo lắng gì nhiều.
“Khụ.” Trưởng tộc của Lý Thị khẽ ho nhẹ vài8tiếng. Sau khi thấy mọi người đều đã đổ dồn sự chú ý lên người
mình, ông liền trở nên trầm lặng, hắng giọng mà nói rằng: “Về chuyện này, sự việc trọng đại, ta tuy là trưởng tộc, nhưng cũng không thể2một mình quyết định được, cho nên ta mới triệu tập chư vị đến để cùng biểu quyết.” Lời trưởng tộc Lý Thị vừa nói xong, toàn bộ đại sảnh lại càng trở nên trầm lắng hơn nữa, không có bất kì4ai nói năng câu nào, ngay đến cả ánh mắt căm phẫn trợn trừng nhìn Văn Vô Hà cũng vì sức nghiêm trọng của sự việc lần này mà đổi thành cái nhìn ngập ngừng, đấu tranh. Sau một hồi, bầu không khí im ắng đến mức kì quái, bức bối, quỷ dị bên trong đại sảnh cuối cùng cũng bị một tiếng nói phá vỡ.
“Tôi xin bày tỏ thái độ, vết xe đổ diệt tộc của Lưu Thị vẫn còn sờ sờ ở trước mắt. Trước giờ, Lý gia chúng ta cai quản một vạn ba mẫu đất rất tốt, nhưng đến nay khói lửa chiến tranh lại cháy lan đến trước cổng gia tộc chúng ta, nếu chúng ta vẫn khoanh tay đứng nhìn thì dù cho sau này, ai là người giành chiến thắng đi chăng nữa, e rằng ngày sau Hoài Bình sẽ không nằm dưới sự ảnh hưởng của Lý gia chúng ta nữa.”
“Đúng, ta cũng tán thành, thị tộc hay thế gia vọng tộc của nước Đại Nguyên không chỉ có riêng mỗi Lý gia ta, những gia tộc khác như thế nào, chúng ta đương nhiên cũng sẽ như thế ấy. Lẽ nào vì Hoài Bình mà chúng ta trở thành những con rùa rụt cổ, dẫu cho chúng ta có trọng binh của triều đình trấn thủ cũng vẫn tham sống sợ chết hay sao?”
“Không sai, nhưng chúng ta không thể so với các thị tộc khác được. Bọn họ dám đứng ra, cũng là bởi vì núi cao hoàng đế xa, trong thời gian ngắn triều đình không thể quản hết được bọn họ, Minh Vương cũng chưa đánh đến, cho nên bọn họ đương nhiên mới dám ba hoa khoác lác. Nhưng chúng ta thì khác, nếu chúng ta to gan dám đứng lên, triều đình chắc chắn sẽ không bỏ qua. Các ngươi đừng quên, đại quân của triều đình và binh lực của Tam hoàng tử đang đóng quân tại ngoại ô, bất kì lúc nào cũng có thể giết tới đây.”
“Thế nhưng ngồi chờ chết cũng không phải cách. Chết uất ức thế này, ta thà chết đứng chứ không chịu chết quỳ.”
“Các ngươi nguyện chết đứng, vì cái tự tôn nực cười của mình à? Còn để cho những người không tranh giành với nhân thể như chúng ta phải chịu liên lụy, điều này có phải khó tránh khỏi sự ích kỉ quá đáng rồi không? Ta không đồng ý, cứ cho là ngày sau không còn một Lý Thị trong số các thị tộc thì đã sao? Ít nhất chúng ta còn sống, cái mạng này không còn thì giữ tôn vinh làm cái quái gì?”
Trong nháy mắt, những câu tán thành và phản đối phân thành hai luồng trái chiều gay gắt, tranh luận không ngừng nghỉ.
Nhìn theo bóng lưng khuất xa của Văn Vô Hà, Lý Diệm dường như có điều suy nghĩ.
“Lý Diệm, ngươi như vậy là đại nghịch bất đạo, muốn tạo phản hay sao?” Lý Diệm ngoảnh đầu lại, nhìn những người trong Lý Thị mỗi người mỗi vẻ mặt khác mặt, mỉm cười nói: “Nói rất đúng, chúng ta buộc phải tạo phản. Đương nhiên, trước khi lãnh đạo các ngươi tạo phản thì ta phải thông báo trước với các ngươi một chuyện. Ta, Lý Diệm, vào buổi tối hôm nay sẽ chiếm lấy vị trí kia, trở thành gia chủ của cả tộc Lý Thị, từ giờ Lý Thị do ta làm chủ.”
“Ngươi...”
Lý Diệm không màng đến sự căm phẫn của đám đông, mà chỉ nhìn lên chiếc ghế chủ vị của trưởng tộc đương nhiệm, không, kể từ giây phút này trở đi, nên gọi là nguyên trưởng tộc. “Ngài có ý kiến gì không? Bá phụ.” Trưởng tộc Lý Thị nhắm nghiền mắt, khẽ thở dài một hơi: “A Diệm, mong là con đường người chọn là đúng.” “Trưởng tộc, ngài... ngài có ý gì đây, thật sự ngài muốn truyền vị trí trưởng tộc lại cho tên đại nghịch bất đạo này?”
Gương mặt trưởng tộc trở nên lạnh lẽo: “Tuy rằng ta không rõ A Diệm vì mọi người mà lựa chọn con đường đại nghịch bất đạo này là đúng hay sai, nhưng A Diệm nói đúng, toàn tộc Lý Thị chúng ta đã không còn quyền được lựa chọn nữa, đây sợ rằng là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi.”
“Sao lại là lựa chọn cuối cùng được? Chẳng qua chúng ta chỉ quy hàng Minh Vương mà thôi.” Trưởng tộc thầm thở dài: “Các ngươi còn chưa hiểu, Lý Thị chúng ta, từ lâu đã bị nhắm trúng rồi.” Ông già rồi, chẳng còn sức nữa, giao Lý gia lại cho A Diệm có lẽ sẽ có thể gắng gượng qua mối nguy hại trước mắt được.
Hơn nữa...
“A Diệm, câu nói cuối cùng Văn Vô Hà nói rất đúng, đại sự trước mắt, không thể thuận lợi mọi bề được đâu. Nếu ngươi đã quyết định ngồi chung một thuyền với Văn gia, thì đương nhiên phải tận tâm tận lực. Để có thể thu phục được người của Văn gia và người của Đệ Ngũ gia, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.” Lý Diệm quỳ phịch một tiếng xuống đất trước mặt của trưởng tộc Lý Thị, nghiêm túc tuyên thệ: “A Diệm láo xược, nhưng tuyệt không phải do ham quyền đoạt lợi, chỉ là... bá phụ đại nhân đại nghĩa, khó có thể tồn tại được trong tình thế rối ren này, A Diệm bất tài, mạo phạm các vị thúc bá, tội của con có thể trừng phạt, nhưng A Diệm mong có thể lấy công chuộc tội. Đợi đến lúc đó, nếu như chư vị thúc bá vẫn khó có thể lượng thứ cho hành động ngày hôm nay của A Diệm, thì A Diệm nguyện cúi đầu thỉnh tội với chư vị thúc bá.”
Lý Diệm nói một tràng dài, những lời này của hắn khiến cho bầu không khí cung nỏ căng thẳng bỗng chốc trở nên ôn hoà không ít, ánh mắt mọi người nhìn A Diệm cũng phức tạp hơn.