Phượng Kinh Thiên
Chương 432 : Sống chết của người khác có liên quan gì đến hắn? (1)
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Cho dù Nguyên Vô Ưu đã lập uy, Hàn Sĩ Lễ và các tướng sĩ khác dưới trướng đều bởi vì e sợ hoàng
quyền mà không thể không nhường nàng ba phần. Thế nhưng, trong lòng họ đối với lời nói có thể
dẫn binh chống đỡ thế trận phản quân tấn công hung hàng này của Vô Ưu, vẫn có kẻ coi thường, đồng thời là bất mãn với việc hoàng thượng phái một tiểu nha đầu miệng1còn hôi sữa đến giám sát quân doanh của bọn họ.
Sau khi Nguyên Vô Ưu dẫn quân binh của Hổ Doanh tiến vào doanh địa, các binh sĩ từ trên xuống dưới của Trần Hoài Quân đều có một cảm xúc bất mãn trong lòng.
Đối với những điều này, Nguyên Vô Ưu coi như không thấy mà im lặng sắp xếp kế hoạch của mình. Cũng may là đã trải qua một trận đại náo đó, các tướng8lĩnh Hố Doanh Quân đều bằng lòng mà nghe theo chỉ thị của nàng.
Còn Hàn Sĩ Lễ lại đứng ở một bên bàng quan nhìn Nguyên Vô Ưu sắp xếp bố cục! Hắn vốn không bất ngờ về việc Vô Ưu công chúa chỉ sử dụng Hồ Doanh Quân mà nàng có thể quản lí được, để cho Trần Hoài Quân của hắn ở bên cạnh đứng nhìn.
Hiện nay, tình hình chiến trận không lạc quan. Giờ đây,2bước tiến công quan trọng nhất của Minh Vương là tấn công và bao vây Hoài Bình, bởi vì chỉ có tấn công như vậy, thì mới có thể khiến cho thiên hạ đại loạn, mà cũng chỉ có thiên hạ triệt để rối loạn rồi thì quyền chủ động mới có thể quay về trong tay Minh Vương. Lúc đó, ông ta cũng mới có thể tấn công Kinh Bắc và thậm chí là cả Kinh thành.
Cũng4chính bởi vì quan trọng như vậy, cho nên việc việc chinh chiến ở Hoài Bình, đối với Minh Vương mà nói, có thể xem là việc quan trọng nhất trong tất cả các việc quan trọng. Tuy rằng không đủ ba vạn binh lực, nhưng là do Minh Vương đích thân dẫn binh. Hơn nữa, năm xưa trong số tất cả các vương gia, Minh Vương là người có năng lực nhất.
Hơn nữa lần này, Minh Vương thân chinh ra trận, các đại tướng dưới tay đều là người được chọn ra từ trong Hạng Thị. Tuy không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, nhưng với sự lão luyện của Minh Vương thì khả năng chiến thắng rất thấp. Nếu hắn là người ra trận, thì cũng đã bại trận nhiều lần, hao binh tổn tướng rất nhiều rồi.
Hắn không tin Vô Ưu công chúa có năng lực chống lại Minh Vương. Mãi cho đến khi...
“Báo! Khởi bẩm công chúa điện hạ, năm ngàn quân do Đổng tướng quân dẫn binh đã bị địch bao vây.” Nghe thấy lời này, các tướng lĩnh của Trần Hoài Quân đang ngồi vội vàng nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Vô Ưu đang ngồi trên vị trí chủ tọa, trong mắt có cơn giận không nói nên lời và sự chê cười âm thầm.
“Thuộc hạ hiếu.” Đào Dao rất hiếu nàng.
“Vậy yêu cầu của Lý Thị thì sao?” Ánh sáng trong mắt Nguyên Vô Ưu khẽ tối lại. Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng nói: “Đợi sau khi ổn định chiến sự ở Hoài Châu, bản công chúa tự nhiên sẽ đi gặp hắn. Để cho Đệ Ngũ Thị đốt thêm một mồi lửa, nói cho những thị tộc đó biết, chỉ lo nghĩ cho bản thân mình là không thể nữa rồi.”
“Vâng.” Đào Dao âm thầm không tiếng động mà lui xuống.
Nguyên Vô Ưu cất hai tấm binh phù trong tay đi, sau đó đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Theo bản công chúa đi thăm các thương binh.”
“Vâng.”
Vùng đất chiến tranh Ký Đông, khí hậu nóng bức, thỉnh thoảng sẽ có một chút gió thổi đến, mang theo mùi máu nồng đậm.
Ở một nơi cao trên sườn núi, Nguyên Lạc đứng đón gió, nhìn về phía đại quân triều đình bị họ ép đến mức lui về phía chân núi. “Tham kiến tướng quân.”
Phía sau lưng vang lên tiếng động khiến cho Nguyên Lạc đang thất thần bỗng tỉnh táo lại. Nàng quay đầu đi về phía huynh trưởng của nàng, ánh mắt khẽ tối lại, huynh trưởng... quả thực là đáng tiếc.
“Đại ca.”
Nguyên Mộ nhìn theo ánh mắt của nàng nhìn về phía quân địch, đôi mắt dưới mặt nạ màu bạc phát ra tia máu. Hắn muốn từng bước từng bước đầy những người này lui về phía sau, sau đó xông ra ngoài, tiến vào Kinh Bắc, tấn công Kinh thành, một kiếm đâm xuyên tim tên cẩu hoàng đế đó...