Phượng Kinh Thiên
Chương 434 : Thật dễ dàng (1)
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Dưới sự phòng ngự nghiêm ngặt của Nguyên Vô Ưu, Minh Vương không thể tiến hành chiến dịch tấn
công lâu dài được, vì vậy ông đành triển khai một loạt những hành động ám sát nhằm vào nàng. Lần này, Nguyên Vô Ưu1xuất chính, đám thị vệ thân cận đương nhiên cũng phải dốc toàn lực đi theo, Cổ gia cũng phải ra không ít ám vệ bảo vệ nàng, người âm thầm bảo vệ nàng nhiều không đếm xuể, ngoại trừ để lại mấy8người U ảnh để bảo vệ Hoài vương, còn lại là những cao thủ giỏi nhất trong đội U Ảnh đều đang âm thầm ở đây.
Hơn nữa vẫn còn một Không Vô Hồn, cùng với lực lượng được giữ kín không công bố2ra. Cho nên, sau khi tấn công không được mà ám sát cũng thất bại, Minh Vương tức giận, trong lòng nóng như lửa đốt. Sau khi bộ tộc Hạng Thị năm lần bảy lượt bị thương nặng, bọn họ liền chỉnh đốn4lại sự lơ là, thiếu cảnh giác trước kia, một lần nữa nghiêm túc cẩn thận vạch ra kế hoạch mới, thề phải diệt trừ Nguyên Vô Ưu.
Việc Hoài Bình có thể trụ vững làm cho không ít người cảm thấy bất ngờ. Tin tức Tam hoàng tử bị thương ngay ban đầu và tin tức công chúa Vô Ưu lãnh đạo quân binh truyền tới Kinh thành, làm cho Khánh Để vừa thất vọng vừa tức giận đập nát hết thảy những đồ vật có thể đập trong Ngự Thư Phòng, càng đừng nói đến cảm giác kinh hãi của các quan viên trong triều khi cảm thấy Hoài Bình sắp thất thủ.
Dân chúng phía bắc Kinh thành, ngoại trừ những nơi trọng điểm trong Kinh thành ra, thì các thành, quận, huyện, phủ còn lại cũng bắt đầu xuất hiện không ít những người đi tránh nạn.
Ngay lúc chiến sự ở Hoài Bình diễn ra kịch liệt nhất, chiến sự Ký Đông lại có sự biến đổi to lớn.
Huynh muội Nguyên Mộ dẫn đầu đại quân dũng mãnh xông ra khỏi phòng tuyển đại quân triều đình, bức đại quân triều đình từng bước từng bước lùi về phía sau, cuối cùng phải rút lui đến đường biên Tân Châu. Sau khi tin tức đại quân bị đẩy lùi đến Tân Châu truyền ra, gia tộc Đệ Ngũ ở Định Dương lại tiếp tục giảm việc vận chuyển đường sống xuống, cuối cùng họ cũng có hành động mới.
Đệ Ngũ Chiếu hạ lệnh, lần lượt đóng tất cả các cửa hàng trừ những cửa hàng không nằm trong phạm vi thế lực của Định Dương, nhấn mạnh phải lấy lương thực, dầu, muối, vải vóc là những vật tư thiết yếu cho cuộc sống làm chính.
Thế là đạo thành chỉ thứ hai liền được hạ xuống. Đạo thành chỉ thứ hai viết dứt khoát chấm dứt việc dùng vũ lực trấn áp dân chúng.
Trái tim băng giá cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Lần bạo động này, đối với dân chúng mà nói, đã là đỉnh điểm, huống chi, đã chết nhiều người như vậy, đều là trai tráng, lực lượng lao động chủ yếu trong gia đình, đối mặt với phụ thân, huynh đệ, trượng phu đã máu chảy thành sông, cứ cho rằng như hoàng đế có trấn an bọn họ đi chăng nữa, thì dân tình cũng vẫn như cũ phẫn nộ tột độ, dân chúng đoạt lại lương thực càng ngày càng nhiều, thủ đoạn ngày càng lợi hại.
Đến lúc này, việc đoạt lại lương thực cũng chỉ là một cách để họ giải toả áp lực tích tụ bên trong mà thôi.
Nguyên nhân chân chính là dân chúng đối với triều đình, đối với hoàng đế đã bất mãn cực điểm, đã không còn cách nào áp chế được nữa.
Dân chúng Kinh Bắc bạo động, đại loạn, Kinh thành cũng không được yên ổn, cho dù Kinh Bắc có Hổ doanh quân cùng cấm quân, nhưng dân chúng rất đông, hàng ngàn hàng vạn người, nhiều đếm không xuể, bạo động làm cho Khánh Đế nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng cũng không dám sử dụng vũ lực để trấn áp lần nữa. Dưới sự góp ý cùng đề bạt của các đại thần, cuối cùng thì đạo thành chỉ thứ ba cũng được hạ xuống. Đó là đem lương thực cướp đoạt của dân chúng lần nữa phát trở lại cho bọn họ, ý đồ muốn bình ổn sự phẫn nộ đang dâng trào trong lòng dân chúng. Tin tức truyền đến tai dân chúng bạo loạn, đối với bọn họ mà nói, đúng là có thể trấn an bọn họ nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi, cuối cùng cũng đã muộn quá rồi, đương kim hoàng đế đã mất sạch sự ủng hộ của dân chúng.
Dân chúng nước Đại Nguyên khởi nghĩa, dân chúng bạo động, càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, nó càng lúc càng lớn, một số người thậm chí còn tự nguyện gia nhập phản quân chinh phạt triều đình của Minh Vương.
Có dân chúng ủng hộ, quân Minh Vương thế như rồng mọc cánh, trực tiếp đánh đến Tấn Châu! Một khi Tấn Châu thất thủ, công phá Kinh Bắc cũng không còn xa nữa!