Phượng Kinh Thiên
Chương 445 : Hành động thu lưới (2)
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Đối với những người cố ý thì mặc dù không tự mình chứng thực, nhưng nghe vào tại đã có hiệu quả nhất định rồi.
Gió đông lạnh thấu xương thổi táp vào mặt đau như dao cắt.
Tốp hai tốp ba quan lại tan buổi chầu sớm nối đuôi đi1ra rồi chào tạm biệt nhau ở cửa cung.
“Cổ đại nhân.”
Cố Lăng đang định leo lên ngựa, nghe thấy tiếng gọi sau lưng, hắn đứng thẳng người dậy, quay đầu lại nhìn và chắp tay với người kia: “Bình tướng quân.”
Bình Duệ thanh nhã chắp tay đáp lễ, giọng8điệu thản nhiên, rất thoải mái nói: “Mấy hôm trước, Vọng Giang Các vừa mới một đại đầu bếp đến, những món ăn mới rất ngon, hôm qua Bình mỗ đã đặt một bàn, Cổ đại nhân có nể mặt đến được không?” Cổ Lăng cười nói: “Được. Bình2tướng quân mời là phúc ba đời của Cổ Lăng.” “Nếu đã như vậy, Bình mỗ xin đợi Cổ đại nhân đại giá.” “Được, mời Bình tướng quân.” Cố Lăng khiêm nhường nói.
Bình Duệ thanh nhã gật đầu rồi rất có trách nhiệm mà nhảy lên ngựa đi trước4một bước.
Không lâu sau, bóng dáng Bình Duệ đã biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Cố Lăng cũng dần tan biến. Hắn quay đầu nhìn về phía hoàng cung, ánh mắt lạnh lùng cô liêu.
Sau khi Bình Duệ và Cố Lăng dùng bữa ở Vọng Giang Các, ngay đêm hôm đó, Kinh thành bình yên đón nhận một cơn hỗn loạn lặng lẽ nhưng vô cùng chấn động nhân tâm.
Đêm tối sâu thẳm như nghiên mực đặc sệt, gió rét rít gào như tiếng dã thú há miệng gầm gừ muốn xâm chiếm nhân gian.
Trong hoàng cung, mưa tanh gió máu. Khi trời vừa hứng sáng, cuối cùng cũng giết vào Thánh Nguyên Cung. Thị Tề nhìn kẻ dẫn binh tiến vào, đôi mắt ông trợn tròn vì chấn kinh.
Cùng đêm bọn họ phát động cung biển, tình hình chiến trận ở Tân Châu cũng có sự thay đổi. Nguyên Vô Ưu dẫn binh từ Hoài Bình đến tập kết làm đánh từ phía sau Minh Vương.
Lâm Duy Đường nhậm chức chủ tướng, phần đại quân ra thành ba nhánh công kích tạo thành thế gọng kìm đánh Minh Vương ở giữa, khiến Minh Vương thiệt hại nặng nề. Trận chiến này đánh suốt một tháng trời, mặc dù có khó khăn có bi tráng, thương vong nặng nề vô cùng nhưng cuối cùng thì Minh Vương cũng không thể không lui về Ký Đông. Chuyện này đương nhiên sau này sẽ nói.
Trong lúc đang bị kìm đánh cả trước và sau thì tin chiến thắng liên tiếp truyền về, Khánh Để đang ở trong quân doanh Tân Châu nghe thấy tin tốt lành thì tinh thần phấn chấn, có thể nói là vui ra mặt.
Ông ta tin rằng, giả sử trong khoảng thời gian tới, cho dù tạm thời vẫn chưa diệt được Minh Vương nhưng ít nhất cũng đã đẩy lui đại quân về thành Ký Đông rồi. Đến lúc đó, đại quân của ông vây đánh mà còn lo không dẹp được đám phản quân này sao? Chỉ cần giải quyết xong mỗi họa ngầm này, ông sẽ đợi đại quân trở về doanh rồi khải hoàn về triều nữa thôi.
Khi Khánh Đế đang nghĩ ngợi đến kích động thì Trác Quý nhếch nhác xông vào. “Hoàng thượng, không hay rồi, quân địch đã giết đến đây rồi, ước tính có hơn vạn binh lực, mạt tướng bảo hộ hoàng thượng về thành Tấn Châu.” Nguyên Hạo Thiên đang vui mừng, nghe thấy tin tức như thế này thì kinh hãi, ông ta thất thổ hét lên: “Chẳng phải Minh Vương đang bị vây kích sao, sao còn có binh lực đánh giết đến đây được?” “Nhưng... tình thế cấp bách, xin hoàng thượng lập tức quyết định, có mấy người mạt tướng bảo vệ hoàng thượng rút đi.”
“Báo, hoàng thượng, phe địch tập kích, xin hoàng thượng lập tức rời đi.” Tham tướng cấm vệ quân cũng mặt mũi nghiêm trọng khuyên nhủ.
Khuôn mặt Nguyên Hạo Thiên căng cứng hỏi: “Bây giờ còn bao nhiêu binh lực nữa?”
Mặt Trác Quý ngưng trọng và bị thống: “Tổng cộng có năm nghìn binh lực, nhưng hơn nửa số đó là thương binh, căn bản không thể chiến đấu.” Ngừng một lát, ông ta lại nói tiếp: “Cho dù có cộng thêm ba nghìn cấm vệ quân của hoàng thượng, tình thế cấp bách, mạt tướng khẩn cầu hoàng thượng rời đi.”
Sắc mặt Nguyên Hạo Thiên trở nên u ám, mấy vị tham tướng cấm vệ quân cũng nặng nề quỳ xuống đất cầu xin.
“Mạt tướng thề chết bảo vệ hoàng thượng rời đi.” Nguyên Hạo Thiên nhìn từng đợt công kích hung mãnh phía trước, cắn chặt răng, ông rít từng chữ qua kẽ rằng: “Rời đi.”