Phượng Kinh Thiên
Chương 451 : Sóng lớn trào dâng (1)
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi khắp nơi, thời gian sau giờ Ngọ chính là khoảng thời gian ấm áp nhất, Nguyên Vô Ưu đẩy Hoài vương đi đến Ngự hoa viên, chỉ là trong định nghỉ chân của họ ngày hôm nay,1đã có một người ở đó chờ đợi bọn họ từ sớm.
Nguyên Vô Ưu dừng chân, nhìn Cố thái phi vốn ngồi trong đình nghỉ chân bây giờ đã đứng dậy, đang vội vã bước đến đón tiếp bọn họ, khóe mắt nàng liếc8sang thị vệ trưởng sau lưng mình, lạnh lùng nói một câu: “Không có lần sau.”
“Vâng.” Sau khi hơi kinh ngạc, thị vệ trưởng mới cung kính lĩnh mệnh.
“Hàm Nhi... Các ngươi?” Cố thái phi nóng lòng xông lên phía trước, nhưng khi cách2Hoài vương một khoảng cách ngắn thì bị Tiểu Hoa Tử và Tiểu Cao Tủ ngăn lại, Cổ thái phi nhíu mày nhìn hai người đang chặn đường bà.
“Xin thái phi nương nương bớt giận, nô tài thỉnh an thái phi nương nương.” Tiểu4Hoa Tử và Tiểu Cao Tử đồng loạt lên tiếng thỉnh an.
Thái phi nương nương?
Có thái phi ngẩn người, từ sau khi bà được Cổ Lũng nghênh đón rời khỏi Nhân Lãnh Cung, thì trong toàn bộ hoàng cung này, ai nấy đều tôn bà là thái hậu, bây giờ lại nghe thấy danh xưng “thái phi nương nương” này lần nữa, đây là ý của Hàm Nhi sao? Nó đã hận bà đến vậy? Muốn khiến bà đau lòng sao?
“Tiểu Lý Tử, ngươi thay bản vương đưa thái phi hồi cung.” Hoài vương rũ mắt xuống khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng giọng nói thực bình thản. Tiểu Lý Tử thoáng chần chừ, nhưng vẫn cung kính bước lên thấp giọng nói: “Mời nương nương!” Lan ma ma khiếp sợ nhìn Hoài vương, bà chợt buột miệng thốt lên: “Tiểu vương gia...” Cổ thái phi không dám tin tưởng mà hơi trừng to hai mắt: “Hàm... Hàm Nhi... Con oán hận nương đến thế sao?” Hoài vướng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn bà: “Oán hận? Không, mẫu phi à, bây giờ Hàm Thiên chẳng còn sức lực để oán hận nữa. Hàm Thiên rất mệt, không cách nào phụng dưỡng báo hiếu người, xin mẫu phi từ nay về sau hãy quên Hàm Thiên đi, Hàm Thiên tin rằng mâu phi có thể làm được.”
Nước mắt Cố thái phi như hạt ngọc trong suốt, từng giọt từng giọt từ hốc mắt của bà chảy xuống, hai chân của bà mềm nhũn, không thể chống đỡ nổi thân thể của chính mình.
“Nương nương.” Lan ma ma lo lắng tiến lên dìu bà, muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau đó bà nhìn về phía Hoài vương, nhưng Hoài vương đã cúi đầu xuống từ lúc nào rồi.
Hoài vương mỉm cười rồi tiếp tục cắt hoa, nhưng suy nghĩ không còn đặt trên những đóa hoa này nữa.
“Vô Ưu, Tam hoàng tử của nước Chu có thể sẽ đến Kinh thành trong ngày mai.”
Nguyên Vô Ưu chỉ liếc mắt nhìn Hoài vương, rồi vươn tay hái hoa tiếp, nàng đang đợi câu nói kế tiếp của hắn. “Ta đã giấu Vô Ưu sai Đào Dao cũng gửi thiệp mời cho Chiến vương của nước Sở, họ đã vào đến biên giới của nước Đại Nguyên, tin rằng bọn họ sẽ đến Kinh thành trước đại lễ đăng cơ của con.” Động tác hái hoa của Nguyễn Vô Ưu khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng tiếp tục như không có việc gì xảy ra, nàng thả hoa vào giỏ của Ngọc Châu, sau đó khẽ cười nói: “Con biết rồi, con sẽ sắp xếp.” Thật ra nàng cũng đã biết chuyện này, Mộc Vũ đã sớm truyền đạt tin tức Sở Tuyệt bước vào nước Đại Nguyên cho nàng.
Nguyên Vô Ưu đứng trước Thánh Nguyên Cung đã mất đi tấm hoành phi, dõi theo cánh cửa lớn đóng chặt đang được mở ra từng tấc từng tấc một, ánh mắt nàng có chút dao động. Nàng chưa từng đến đây, tất cả mọi thứ ở nơi nơi đây đều chỉ nhìn thấy trong ký ức. Nàng cũng không có cái gọi là tình cảm gì đó với Lưu Thị Oanh Hoa, mở lại nơi này, cũng không phải là vì Lưu Thị Oanh Hoa, mà là vì nàng muốn tưởng niệm Tiểu Vô Ưu đã qua đời trong trận bị kịch kia mà thôi.
Mở lại Thánh Nguyên Cung mang ý nghĩa to lớn xiết bao, nhưng Nguyên Vô Ưu không hề làm long trọng chuyện này, chỉ dẫn theo Ngọc Châu và Ngọc Thúy đến đây. Mà Ngọc Châu, Ngọc Thúy thì khó tránh khỏi sẽ nảy sinh cảm động cùng vui sướng, hai người trịnh trọng quỳ lạy trước cửa cung. “Nơi đây là chỗ nào vậy?” Diệp Tuyết hiểm khi thấy Ngọc Châu chững chạc lại xúc động đến nỗi nước mắt đầm đìa như vậy, hắn không nhịn được mà tò mò lên tiếng hỏi thị vệ bên cạnh mình.
Khóe miệng của vị thị vệ kia có chút co rút lại, Diệp hiệu ủy cũng chẳng chịu quan tâm quốc sự chút nào. Cho dù tòa cung điện này không còn tấm hoành phi nữa, nhưng mọi người đều biết chuyện Vô Ưu công chúa muốn mở lại Thánh Nguyên Cung, chẳng qua là thấy Vô Ưu công chúa không muốn phô trương nên mới giả vờ không biết mà thôi, làm sao có thể giống như Diệp hiệu úy, thế mà lại không biết thật?
“Bẩm Diệp hiệu úy, nơi đây là Thánh Nguyên Cung.” Thị vệ thấp giọng trả lời.
Diệp Tuyết nghe vậy mới bừng tỉnh, hóa ra nơi này là Thánh Nguyên Cung của Lưu hoàng hậu, ừ... tuy là không có hoành phi, nhưng về mặt khí thế, vẫn có thể nhìn ra quang vinh cùng hoa lệ năm xưa ở nơi này. Nguyên Vô Ưu không bước vào Thánh Nguyên Cung mà chỉ đứng ngoài cửa lẳng lặng ngắm nhìn trong một lát, sau đó mới xoay lưng rời đi. Thánh Nguyên Cung, hiện giờ đã là Đức Nguyên Cung do chính tay Hoài vương đề bút viết lên. Mà tên của đại diện cũng đổi thành Nghị Chính Điện. Trời vừa hứng sáng, sự yên tĩnh trong hoàng cung đã bị phá vỡ. Bây giờ đang là thời gian lâm triều trên Nghị Chính Điện Ngoại trừ quan lại văn võ của cả triều ra, thì ở đây còn có một vài hiền thần công tướng bởi vì vẫn chưa cử hành đại lễ đăng Cơ nên tạm thời chưa được thưởng công hay phong tước vị gì cả. Thế nên bầu không khí có chút khác với bình thường, dường như đến cả trong không khí cũng hiện lên nỗi bất an, giống như tâm trạng của các triều thần có mặt ở đây: bối rối cùng căng thẳng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Liệu Thanh Vân chỉ là một ngỗ tác Hình bộ nho nhỏ mà cũng xuất hiện trên triều, rồi lại nghĩ đến buổi triều sáng nay là buổi lâm triều đầu tiên mà Hoài vương trình trọng triệu tập, nên nhiều người không nhịn được mà suy đoán trong lòng, có lẽ hôm nay hoàng đế mới cuối cùng cũng muốn luận công ban thưởng, không thì cũng sẽ không triệu tập bọn họ vào triều rồi.