Phượng Kinh Thiên
Chương 455 : Thánh chỉ ban thưởng (1)
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Khi từng cái từng cái tát rơi xuống mặt mình, đôi mắt của Nguyên Tích Trần vẫn gắt gao dính chặt về phía Nguyên Vô Ưu đang đứng trên bậc thềm. Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt nàng, cuối cùng Nguyên Tích Trân cũng nhận ra1được bản thân đã mắc phải sai lầm gì!
Tuy nàng đã biết bản thân đã mắc phải sai lầm, nhưng nàng không cách nào khiến mình cầu xin tha thứ. Dù rằng Nguyên Tích Trân cũng hiểu, chỉ cần nàng nhận sai xin tha, Nguyên Vô Ưu8nhất định sẽ tha cho nàng một con đường sống.
Thế nhưng... nàng làm không được. Nếu như hôm nay đứng ở đây là huynh đệ tỷ muội khác, có lẽ nàng sẽ xin tha, nhưng người đứng ở đây lại là Nguyên Vô Ưu, là Nguyên Vô2Ưu mà nàng ghen ghét nhất, không muốn cúi đầu nhất. Lúc nhỏ, Nguyên Tích Trân chỉ có thể quỳ trước mặt Nguyên Vô Ưu. Sau khi lớn lên, Nguyên Tích Trân vẫn phải quỳ gối dưới Nguyên Vô Ưu như xưa. Rồi đến sau này... không,4nàng không thể tưởng tượng được những ngày tháng bản thân mình phải sống dưới hơi thở của Nguyên Vô Ưu.
Không có sau này nữa!
Nguyên Vô Ưu nói đúng, nếu nàng và mẫu phi thực sự kiêu ngạo từ tận đáy lòng, thì các nàng có hàng trăm cách để giải thoát, chỉ là nàng tham sống sợ chết, thế nên mới theo mẫu phi đến đây, mới sẽ chịu nhục như vậy.
Kỳ thực, nàng còn có một lựa chọn khác. Nguyên Tích Trân hoảng hốt nhìn về phía Ninh phi, thấy dáng vẻ cực kỳ đau thương lại cắn chặt răng chịu đựng của bà, nàng đột nhiên mỉm cười. Các thái giám đang xử phạt nàng có chút bất ngờ trước bộ dạng kỳ lạ ấy, họ liếc nhìn Nguyên Vô Ưu đã trở lại bậc thềm, sau khi được ra hiệu, họ mới dừng lại động tác và lui sang một bên.
Tích nhi... Tích Nhi...” Ninh phi muốn xông lên, nhưng lại bị thị vệ giữ chặt lại. Nguyên Vô Ưu không bỏ lỡ vẻ kiên quyết hiện lên trong mắt Nguyên Tích Trân, khóe môi nàng cong lên, ánh mắt lại lạnh bạc như thường. Nguyên Vô Ưu không hề có ý định ngăn cản, bởi là sống hay chết, đều do họ tự lựa chọn, bằng lòng can đảm của chính họ.
Khi Ninh phi nhìn thấy trên gương mặt đã bị đánh đến hoàn toàn thay đổi của nữ nhi mình lúc này lại hiện lên nụ cười rực rỡ gần như kỳ dị, trái tim bà bỗng nhảy dựng lên. Đến khi thấy được sự kiên quyết trong mắt nàng, suy nghĩ không lành chợt hiện lên trong đầu bà, nhưng không đợi bà la thành tiếng thì Nguyên Tích Trân đã ngã xuống.
“Không...” Ninh Phi trừng to mắt, cổ họng cuối cùng cũng hét lên tiếng thét thê lương, hai mắt bà đảo ngược, rồi hôn mê bất tỉnh.
Lương phi nghe vậy hoảng sợ đến mức mềm nhũn cả người.
“Mẫu phi.” Nguyên Trân Trân cuống quýt đỡ bà dậy, đồng thời nhìn bà bằng ánh mắt rất lo lắng.
Trái tim của Hứa Nhân cũng nảy lên, lẽ nào bệ hạ đã thay đổi suy nghĩ
Đợi sau khi trải qua một trận hoảng loạn, Lương phi mới cố gắng bình tĩnh dẫn tất cả người của Lương Cảnh Cung đến tiền điện lắng nghe thánh chỉ.
“Bệ hạ có chỉ.”
Sắc mặt Lương phi hơi tái lại, vội vã kéo Thất hoàng tử và Nguyên Trân Trân đang đứng cạnh mình quỳ xuống hô: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tiểu Cao Tử hài lòng liếc nhìn Lương phi có vẻ rất thức thời, sau đó cất cao giọng nói: “Bệ hạ có chỉ, giờ Tỵ ngày mai, Lương thái phi, Tứ công chúa, Thất hoàng tử đến Thiên Điện của Đức Nguyên Cung nghe chỉ.”
Không để ý đến sắc mặt trắng bệch như giấy sau khi nghe thánh chỉ của Lương phi, Tiểu Cao Tử vung lên cây phất trần trên tay rồi bỏ đi. Trước khi đi, khóe mắt Tiểu Cao Tử còn nhìn thoáng qua Hứa Nhân đang quỳ trong đám người nhưng lại ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt lóe sáng, Tiểu Cao Tử thẫm cười lạnh trong lòng, Hứa Nhân này thoạt nhìn là một người có trí, nhưng lại có trí quá mức rối.
Sau khi Tiểu Cao Tử cất bước, Lương phi ngơ ngác quỳ trên mặt đất, thật lâu sau cũng không có động tĩnh gì. Mà Mai phi, các phi tần khác cùng với chúng hoàng tử, công chúa đều nhận được thánh chỉ, sau đó, họ cũng quỳ trên mặt đất thất thần rất lâu như thế.