Phượng Kinh Thiên

Chương 458 : Đến làm gì

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Dưới bầu trời xanh thẳm, hoàng cung ánh lên màu vàng kim với mái ngói lưu ly cùng lối kiến trúc chồng diêm” dường như toát ra vẻ cực kỳ chói mắt, lâu, vũ, đình, các được bao quanh bởi hồ nước, bèo tấm đẩy đất, vừa xanh biếc lại trong vắt.



(*) Lối kiến trúc chồng diêm: một dải ngói lưu ly chồng lên nhau phân thành hai đến ba tầng mục đích để tránh đi sự nặng nề của một tòa nhà quả lớn1đồng thời để tôn cao ngôi điện bằng cách tạo ra ảo giác về chiều cao.



Gió xuân ấm áp, thoải mái vui vẻ lại khoan khoái nhẹ nhàng, thổi tấm màn trường bằng gấm phất phơ trong gió, rồi sà xuống mặt hồ, thổi dòng nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng. Tiếng đàn lượn lờ như tiếng nhạc tiên từ trong đình Bích Vân truyền ra, từng chút lọt vào trong tai, lại phối hợp cùng với phong cảnh đẹp như chốn thần tiên,8làm cho người khác có ảo giác giống như vô tình bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.



Lúc này, Chu Thanh Sắc liền sinh ra ảo giác như vậy, cái đã tạo cho hắn cảm giác này không phải là vì sự tráng lệ của hoàng cung mà chính bởi nụ cười không chút phòng bị cách đó không xa.



Hắn chưa từng trông thấy vẻ mặt tươi cười không chút phòng bị như lúc này đây của nàng. “Tam hoàng tử điện hạ, xin ngài2chờ một chút.” Thị vệ dẫn hắn tới cung kính nói.



Chu Thanh Sắc gật đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của nàng. Sau khi nghe xong lời bẩm báo của thái giám, hắn trông thấy nàng hờ hững thu lại vẻ mặt tươi cười thoải mái của mình, nàng lại còn nhẹ nhàng nhìn qua hắn, khẽ nở nụ cười với hắn, mặc dù nụ cười cũng chân thành giống vậy, nhưng lại không vô tư lự như vừa nãy.



Nếu như hắn4không thấy nụ cười lúc đó của nàng, hắn cũng sẽ không đem nó đi so sánh. Đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng khi thấy dáng vẻ tươi cười của nàng với Hoài vương, lại bắt gặp nụ cười giờ phút này của nàng khi thấy hắn, cũng xinh đẹp khuynh thành như vậy, thế nhưng lại làm hắn cảm thấy buồn bã và mất mát thế này.



Lần đầu tiên thấy nàng cũng là lúc hắn vừa vào Kinh thành. Ngay từ khoảnh khắc đó, hắn liền hiểu được cảm giác đem sinh mệnh của bản thân hiến dâng cho người quan trọng nhất trong lòng, thế nên hắn muốn gánh vác phần nào đó cho nàng, nhưng dường như nàng không muốn san sẻ cùng hắn, càng chưa từng cân nhắc để hắn chia sẻ trách nhiệm cùng nàng.



Những ngày qua, hắn luôn cho rằng nàng nhất định sẽ đi gặp mặt hắn, nhưng hắn vẫn không đợi được nàng. Ngày đại điển đăng cơ của nàng ngày càng gần, mà cũng chỉ ít ngày nữa Sở Tuyệt sẽ đến Kinh thành, vậy mà lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được tâm lý của bản thân, ngày đó hắn nghĩ rằng cho nàng thời gian bình tĩnh suy nghĩ là tốt nhất, nhưng trong lúc vô tình, lại khiến cơ hội và thời gian của mình trở nên lãng phí vô ích.



Hắn không thể đợi để gặp được nàng, cho nên chỉ dành đến tìm nàng. “Tam hoàng tử điện hạ, bệ hạ cho mời ngài.“. Chu Thanh Sắc lấy lại tinh thần, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ, cất bước tiến tới.



Hoài vương cầm chén trà lắc nhẹ, nhìn nam từ phía ngã rẽ hành lang đối diện đang đi về hướng đình Bích Vân, xuất thần nói: “Khí chất trầm tinh của Tam hoàng tử là toát ra từ bên trong, người như vậy làm cho người khác như tắm trong gió xuân, rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác an tâm. Hắn lại là người rộng rãi hào sảng, Vô Ưu, thật khó gặp được một người tài giỏi, ưu việt đến thế.”



“Đúng vậy, đúng thật là khó có được.” Nguyên Vô Ưu hết sức tán thành với lời của Hoài vương.
Nguyên Vô Ưu khẽ híp mắt, lại không lên tiếng.



Cuối cùng Chu Thanh Sắc vẫn không xoay người quay trở lại, hắn sợ bản thân vừa quay lại, liền nhịn không được xúc động muốn bày tỏ rõ lòng mình cho nàng nghe, nàng nhất định sẽ cự tuyệt hắn. Không phải là không chịu nổi lời cự tuyệt của nàng, bởi vì chuyện Hoài vương qua đời là tất yếu, mà những ngày này nàng vẫn luôn bầu bạn cùng Hoài vương một tấc cũng không rời, trong lòng luôn nặng nề, hắn không muốn tạo thêm gánh nặng cho nàng vào lúc này nữa, hơn nữa thời gian trước mắt cũng không phải là thời cơ tốt nhất để bày tỏ nỗi lòng.



Đối với nàng, hắn là người trong tình thể bắt buộc, lại có đầy đủ thời gian ở bên cạnh, cần gì phải nhất thời gấp gáp?



Nguyên Vô Ưu vừa đi vào nội điện liền nghe được tiếng thăm hỏi dồn dập của Hoài vương: “Thế nào rồi?”



“Cái gì thế nào?”



Hoài vương thở dài: “Vô Ưu, đừng giả ngốc nữa.” Cơ hội tốt như vậy, hắn cũng không tin Chu Thanh Sắc sẽ không bày tỏ nỗi lòng cùng Vô Ưu?



Nguyên Vô Ưu bày ra vẻ mặt bản thân thật sự không biết gì cả: “Con khẳng định mình không hề giả ngốc.”



Hoài vương nhíu mày: “Chu Thanh Sắc không bày tỏ tình cảm với con sao?”



“Không hề.”



Hoài vương càng nhíu mày chặt hơn, cái tên Chu Thanh Sắc thông minh tuyệt đỉnh này, sao đối với chuyện tình cảm lại mù mờ như thế?



“Vậy hắn đến làm gì?” Vô Ưu lạnh nhạt đáp: “Hắn đến dò xét, tiện thể nhắc nhở con không cần học theo đàn ông gây dựng cơ nghiệp, đồng thời bảo con nên xây dựng hậu cung nam phi tần, từ đó kéo theo địa vị của nữ tử trong thiên hạ được nâng lên.” “..”Hoài vương á khẩu không nói nên lời, không phải Chu Thanh Sắc không thông minh, mà hẳn căn bản là quá thông minh rồi.