Phượng Kinh Thiên

Chương 464 : Cái chết của hoài vương

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Nguyên Vô Ưu nghe thấy hết những âm thanh xao động và kinh ngạc phía sau lưng, nhưng nàng không dừng bước chân, bởi nàng biết rõ, Hoài vương sắp không còn đợi được nữa rồi. Nàng không muốn để cho hắn có một chút nuối tiếc nào, cũng không muốn bản thân cảm thấy tiếc nuối.



Còn về Sở Tuyệt, đang đợi nàng... Bước chân Nguyên Vô Ưu khẽ dừng lại một chút,1sau đó lại tiếp tục bước về phía trước, kiên định bước qua bậc thang cuối cùng, bước vào đại điện. Trong đại điện, Hoài vương ngồi trên xe lăng mỉm cười nhìn chằm chằm Vô Ưu đang tiến vào, ánh mắt dịu dàng như nước, hắn không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nhất của Vô Ưu. Nguyên Vô Ưu đi đến bảo tọa trong đại điện, cúi đầu nhìn chằm chằm8bảo tọa long ỷ tượng trưng cho quyền lực và sự tôn quý chí cao vô thượng đang bày trước mặt mình. Nàng có chút mơ hồ, ngồi ở đây, không phải sẽ rất cô đơn sao? Thật sự, nàng có thể ngồi ở nơi này trông quãng đời dài đằng đẵng trôi qua ư?



Bá quan văn võ lần lượt tiến vào điện, mà Nguyễn Vô Ưu vẫn không hề nhúc nhích.



Từ ngày2hôm nay, Tiểu Cao Tử sẽ trở thành thái giám tổng quản của điện Nghị Chính Đức Nguyên Cung. Trong lòng hắn kích động không thể tả, chiếu thư sắp được tuyên đọc trong tay càng khiến cho lồng ngực hẳn đập điên cuồng hơn. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo tọa của chủ tử nhà mình, cả người hắn đều tỉnh táo lại, chiếu thư trong tay4cũng không dám mở ra.



Còn những bá quan đã đứng trong điện nhìn thấy tấm lưng đang quay lại với mọi người của Nguyên Vô Ưu, thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào long ý, không ít người đều quay mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt để nói chuyện.



Bầu không khí cũng bởi vì sự im lặng của Nguyên Vô Ưu mà tĩnh lặng theo.



Cũng may, giọng nói của Hoài vương đã phá vỡ sự yên tĩnh kì lạ này. “Thần tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hoài vương được Tiểu Lý Tử dìu vào, dùng lễ bái của đại thần mà khấu bái với Vô Ưu. Nguyên Vô Ưu khẽ động, bầu không khí yên lặng xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng động. Nàng nhắm mắt, bình tĩnh lại, sau đó mới ngẩng đầu, quay người đối mặt với mọi người, đặt tâm tư vào những nghi thức của lễ đăng cơ. Người trên điện là vua, người dưới điện là thần. Tất cả mọi người đều rần rần quỳ xuống bái lạy ngay tại khoảnh khắc Nguyên Vô Ưu xoay người lại, hô to bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!



Trong tiếng hô vang vọng mạnh mẽ, Nguyên Vô Ưu ngồi xuống bảo tọa. Từ khoảnh khắc đó, nàng chính thức trở thành nữ tử cao quý nhất. Từng đợt hô vang vạn tuế vang lên nối tiếp nhau, từ trong điện vang ra đến ngoài điện, lại từ ngoài điện vang vào trong. Trong một khoảnh khắc ấy, cả hoàng cung, trừ tiếng hồ vạn tuế đinh tai nhức óc ra, cũng không còn âm thanh nào khác. Trong điện, một loạt các nghi thức long trọng nặng nề, mà bên ngoài điện – bọn người không cần vào điện hành lễ của nước Chu và nước Sở vẫn đứng ở đó.



Hai bên giương cung bạt kiếm, cùng kiêng kỵ mà nhìn nhau.



Mưa bụi mù mịt không biết đến khi nào mới dừng, tia ánh sáng mặt trời tươi đẹp ở phía tây cũng nhạt dần, cuối cùng biến mất không thấy đâu, bầu trời cũng dần dần trở thành màu đen.



Chu Thanh Sắc ngẩng đầu nhìn trời cao, có chút ngây người.




Nguyên Vô Ưu im lặng nhìn Tiểu Lý Tử một cái, không nói gì cả. Những người khác theo hẩu Hoài vương sau khi nhìn thấy Tiểu Lý Tử tuẫn táng theo chủ, cũng muốn tuẫn táng theo. Trên đại điện, một không khí chết chóc bao trùm khắp nơi.



Mộc Vũ nhíu mày lại, nhưng vẫn nhấc chân lên, lại bị Trác Việt đưa tay ra ngăn cản.



Hắn kinh ngạc không hiểu mà quay đầu lại nhìn Trác Việt đang cản hắn.



Trác Việt buông tay ra, trong lòng không muốn nói gì, nhưng trên mặt vẫn cung kính, thấp giọng nói: “Ngươi cứ như vậy mà vào bẩm báo sao?” Tình hình như vậy, ai cũng biết là không nên tiến lên trước làm phiền. Mộc Vũ này là đại soái của ba quân, vậy mà lại cứ như một khúc gỗ không biết ứng biến gì cả, cũng khó trách sao hắn lại cứ mãi trấn thủ ở biên cương mà không về Kinh thành.



“Vậy phải bẩm báo như thế nào?” Mộc Vũ nghĩ đến một màn tràn đầy máu tươi của Sở Tuyệt ở trước mặt, người khác không biết, nhưng hắn rất rõ bệ hạ có quan hệ khúc mắc rất sâu xa với nước Sở.



Sắc mặt Trác Việt nghiêm trang khẽ co rút một chút, chỉ vào Tiểu Cao Tử đang quỳ trong điện. Đừng nói là trong những tình huống bất thường, cho dù là bình thường, những chuyện như vậy cũng nên bẩm báo cho Cao tổng quản bên cạnh bệ hạ. Hắn ngơ người mà xông vào trong như vậy, nhất định là sẽ gây thêm rối loạn. Mà lúc này, Tiểu Cao Tử cũng lau đi nước mắt trên mặt, cẩn thận từng li từng tí lên tiếng: “Bệ hạ, vương gia...”



“Bảo mọi người lui ra đi.” Nguyên Vô Ưu rất bình thản lên tiếng.



Ngọc Châu nhìn chủ nhân đang ôm Hoài vương trong lòng, khẽ mím môi, lắc lắc đầu với Tiểu Cao Tử, tỏ ý bảo hắn cứ làm theo ý chỉ của chủ tử, những chuyện khác không cần nói nhiều, Tiểu Cao Tử không dám nói nhiều, đưa mắt nhìn Tiểu Hoa Tử, bảo hắn đi truyền ý chỉ kết thúc nghi lễ đăng cơ ngày hôm nay.



Mà Tiểu Hoa Tử cũng đè xuống sự bị thương trong lòng, đứng dậy chỉ huy mọi người đem thi thể của những người khác ra ngoài. Ở đây, Nguyên Vô Ưu trống rỗng như một người mất hồn, mà ở bên ngoài đã loạn đến mức muốn lật tung trời, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Cấm quân vây thành một vòng tròn lớn, bao vây lấy hai người đang cố sức vẫy vùng ở trong.



Ánh mắt của Sở Tuyệt cũng bởi vì tia máu còn dư lại mà có chút cản trở, nhưng cũng không ngăn được việc hắn xuông về phía đại điện. Người tới ngăn cản hắn càng nhiều, sự đau khổ trong lòng hắn càng lớn thêm, càng đau lại càng hận, hận bản thân vì sao lại còn quan tâm đến nàng, lại còn muốn đi gặp nàng. Nỗi đau thấu tận tim gan ấy lại bị xé rách ra một lần nữa, khiến cả người hắn bị nỗi đau và nỗi hận chiếm lấy. Giờ phút này đây, ý thức duy nhất chính là, hắn phải gặp nàng, cho dù là cố gắng xông vào trong, hắn cũng phải gặp nàng. Hắn muốn hỏi nàng, hỏi nàng có lời nào muốn nói với hắn không, cho dù chỉ là một câu đã lâu không gặp, hắn cũng... cam lòng.