Phượng Kinh Thiên
Chương 476 : Ta giúp ngươi (1)
Ngày đăng: 14:00 30/04/20
Trời vừa tờ mờ sáng, Hắc Hổ liền xông vào phòng của Bạch Lang. Ngay lúc hắn nhìn thấy Dã Lang, đôi lông mày đen của hắn nhíu chặt lại, nhưng lại không nói1gì, chỉ là vội vàng trừng mắt nhìn Bạch Lang.
“Bạch Lang, người trước giờ vẫn luôn có nhiều chủ ý, ngươi nói đi, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Bốn vị phó tướng8đi theo phía sau Hắc Hổ nghe Hắc Hổ nói như vậy, đều vô cùng kỳ vọng nhìn qua, tuy không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đều đã thể hiện rõ điều mà2họ đang nghĩ.
Bạch Lang ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mọi người. Sau khi nhíu mày một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Hoàng thượng sẽ không làm hại vương gia đâu.”
Hắc Hổ4gầm nhẹ nói: “Điều này ta đương nhiên biết, nếu không thì lúc đó ta đã xông lên cửu vương gia rồi.” Tuy hẳn là người thô lỗ, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc, cho dù đầu óc của hoàng thượng có bị ngu muội đi chăng nữa, cũng không thể nào giết vương gia ngay trong lúc mấu chốt này được. Hắn chỉ là lo lắng vương gia bị nhốt trong nhà giam, sẽ ôm lấy vò rượu mà say đến quên cả trời đất.
Người trông chừng nhà giam đều là người của bọn hắn, vương gia muốn rượu, ai dám không cho? Trời còn chưa sáng đã có người đến bẩm báo, đêm qua vương gia uống rượu cả một đêm, lại say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
“Lão Hắc, ngươi yên lặng một chút.” Dã Lang vẫn luôn im lặng bỗng nhàn nhạt lên tiếng.
Hắc Hổ hừ một tiếng, xoay người đi không để ý đến Dã Lang. Hắn còn chưa tính nợ với tên Dã Lang kia kìa. Dã Lang về Kinh làm việc cho hoàng thượng, không biết hắn đã nói gì với hoàng thượng mà hoàng thượng lại đích thân đến ải Bắc Kiều. Hắc Hổ hắn còn tưởng hoàng thượng quan tâm vương gia, nhưng bây giờ, rõ ràng việc hoàng thượng quan tâm vương gia là giả, việc muốn đích thân thân chinh đến nước Đại Nguyên mới là thật. Thật không biết ban đầu ở Kinh thành đã xảy ra chuyện gì, phụ nữ quả thực là tai họa mà.
Bạch Lang nhìn thấy suy nghĩ trong mắt Hắc Hổ, nhưng không nói gì. Ban đầu tại Kinh thành, Hắc Hổ và Hoa Báo đều đã quay lại biên cương trấn thủ, chỉ có hắn và Dã Lang vẫn luôn ở bên cạnh vương gia, thế nên bọn Hắc Hổ đương nhiên sẽ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết giữa Nguyên Vô Ưu, hoàng thượng và vương gia có khúc mắc gì.
“Vương gia tuy là bị nhốt trong nhà giam, nhưng chúng ta đều biết vương gia sẽ không gặp nguy hiểm gì. Bây giờ, việc quan trọng nhất chính là chiến sự với nước Đại Nguyên, các ngươi thấy sao?” Bạch Lang trầm thấp lên tiếng. Nhắc đến chiến sự, Hắc Hổ quay người lại, sắc mặt cũng có chút nghiêm trọng nhìn Bạch Lang. Dã Lang không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn về phía Bạch Lang.
Bạch Lang cúi thấp đầu, tiếp tục bẩm báo: “Hoàng thượng đích thân đến doanh trận, tiểu vương gia trở thành tướng quân dẫn đầu đội quân tiên phong.”
Sở Tuyệt không mở mắt ra.
Bạch Lang dừng lại một chút, mới lại thấp giọng nói: “Hoàng thượng còn hạ lệnh chinh phạt cho bằng được.”
Dã Lang và Hắc Hổ đứng phía sau Bạch Lang đều có chút bội phục mà nhìn vào tấm lưng của Bạch Lang, không phải là bởi vì lời nói giống như thật của hắn, mà là bởi vì lá gan dám lừa gạt vương gia của hắn.
Sở Tuyệt không mở mắt ra, nhưng lại đưa cánh tay ra cầm lấy vò rượu bên cạnh lên đưa vào miệng, nhưng...
“Lấy rượu đến đây.” Giọng nói Sở Tuyệt lạnh lùng có chút khàn khàn và cay đắng. “Vương gia, người không thể uống nữa. Tất cả rượu trong các quán rượu đều đã mua về hết, hôm qua người đã uống hết sạch rồi.” Bạch Lang thấp giọng nói,
Sở Tuyệt chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Lang: “Hôm nay, bản vương mới biết lá gan của ngươi thật không nhỏ.” Bạch Lang vuốt vuốt mũi, giận dữ nói: “Thuộc hạ cũng không còn cách nào khác, có điều, người cũng biết, những lời này của thuốc hạ đều là sự thực.” Nếu không thì người sẽ không chịu tỉnh, Bạch Lang âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.
Sở Tuyệt vứt vò rượu trống trong tay đi, nhấc một chân lên, tùy tiện để tay ở phía trên đầu gối. Bạch Lang âm thầm phỉ báng, dáng vẻ này của vương gia... Nếu như không có gương mặt tiều tụy, đôi mắt có chút tia máu và mái tóc trắng tán loạn, râu ria mọc lôm chôm cùng với mùi rượu khắp người và quần áo nhăn nhúm kia, dáng vẻ này của vương gia nhà hắn thực sự là vô cùng tiêu sái, ung dung.