Phượng Kinh Thiên

Chương 484 : Kể lại rõ ràng

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Vương Nguyệt Anh ngoài mềm trong cứng, tính tình mạnh mẽ, mặc dù mười mấy năm qua sống ẩn cư khổ sở, nhưng cũng không mài mòn được sự mạnh mẽ trong bà. Bà dẫn theo Vương Tiểu Phù từ hôn quay về thành Viễn Tây, chính là vì muốn điều tra rõ người vu oan đẩy Vương Hòa Thuận vào tù có phải là Cố Niệm Sơn hay không.



Chỉ là Vương Nguyệt Anh không ngờ1rằng, Cổ Niệm Sơn cũng không ở tại thành Viễn Tây, mà là nhận chức tri phủ ở Thanh Khâu thuộc Viễn Tây. Lúc nghe ngóng tin tức, bà biết được khi Vương Hòa Thuận vào thành quả thực là có gặp phải Cổ Niệm Sơn đang đi chúc thọ. Sau đó, Vương Nguyệt Anh mua lại một căn nhà cũ và mua cho Vương Tiểu Phù một nha hoàn để bầu bạn cùng nàng ấy.8Sau khi sắp xếp cho Vương Tiểu Phù xong xuôi rồi dặn dò Vương Tiểu Phù ở trong nhà đợi bà, còn lại thì cũng không nói gì mà đi mất.



Trước lúc đó, Vương Tiểu Phù không biết được ân oán khúc mắc của cả nhà mình với Cố Niệm Sơn. Nàng lớn lên ở thôn quê, tính cách đơn giản mộc mạc, đối với chuyện Vương Nguyệt Anh bỏ lại một mình nàng rồi ra2ngoài cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, lại càng không nghĩ rằng mẫu thân mạnh mẽ của nàng đã đi báo thù rồi.



Nàng đợi ở trong thành Viễn Tây nửa tháng, cũng không thấy Vương Nguyệt Anh quay về, sau đó cũng không quan tâm đến việc lạ nước lạ cái, dẫn theo nha hoàn Tiểu Cúc đi nghe ngóng tin tức mẫu thân ở khắp nơi. Chỉ4là, Vương Tiểu Phù còn chưa nghe ngóng được tin tức của mẫu thân, thì đã có một vị khách chạy đến nhà nàng, đó là bà chủ lầu xanh Hồng Di của thành Viễn Tây.



Trong tay Hồng Di cầm lấy khế ước bán thân của Vương Tiểu Phù, bà ta mạnh mẽ bắt Vương Tiểu Phù đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì về Bách Hoa Lầu.



Sau khi bị bắt vào thanh lâu, Vương Tiểu Phù như rơi xuống địa ngục, rất nhiều lần muốn tìm cái chết nhưng đều bị người giữ cửa phát hiện được, hại nàng lãnh biết bao nhiêu hành hạ và đòn roi. Nhưng Vương Tiểu Phù vẫn không chịu khuất phục như cũ, cuối cùng, Hồng Di lấy một cây trâm mà Vương Nguyệt Anh vẫn hay mang ra để uy hiếp cùng dụ dỗ, bức ép Vương Tiểu Phù khiến nàng không dám đi tìm cái chết nữa, cũng không dám không nghe theo lời bà ta.



Ba năm vội vã qua đi, cuộc sống của Vương Tiểu Phù ở thanh lâu sống không bằng chết, nhưng bất kể nàng cầu xin như thế nào, Hồng Di từ đầu đến cuối vẫn không chịu nói cho nàng biết, nương của nàng đang ở nơi nào. Nàng dần dần tuyệt vọng, mãi cho đến một năm trước, có một vị khách thần bí đến Bách Hoa Lẩu, bao trọn thẻ bài của nàng.



Vị khách đó là một công tử nhà giàu khoảng mười hai tuổi, dáng vẻ còn thanh tú hơn cả phụ nữ, không biết tên họ, chỉ biết một biệt hiệu mỹ miều của hắn, Đào Hoa công tử. Đào Hoa công tử ở lại Bách Hoa Lầu khoảng bảy ngày, vẫn luôn là nàng bầu bạn bên hắn, nhưng cũng chỉ là bảo nàng ở lại hầu hắn uống rượu nói chuyện mà thôi. Sau này, vị công tử đó biết được những thứ bất ngờ và đáng sợ mà nàng gặp phải, Vương Tiểu Phù liên quan sát nét mặt để nắm lấy cơ hội, cầu xin Đào Hoa công tử giúp nàng đi tìm nương của nàng.



Có lẽ bởi vì lòng tò mò, Đào Hoa công tử cũng rất sảng khoái mà đồng ý với thỉnh cầu của Vương Tiểu Phù, ngày đêm hôm đó liền rời đi, mãi đến một tháng sau, hắn mới xuất hiện lại ở Bách Hoa Lẩu. Vương Tiểu Phù vẫn luôn có một cảm giác, Đào Hoa công tử nhất định có thể giúp nàng tìm được tung tích của nương, chỉ là với một lòng kỳ vọng như vậy, một sự thật đáng sợ, tàn khốc như sét đánh giữa trời quang khiến nàng không thể nào chấp nhận được.



Đào Hoa công tử nói với nàng, nương của nàng ban đầu rời khỏi thành Viễn Tây là vì đi Thanh Khâu hành thích Tri phủ Cổ Niệm Sơn, sau khi hành động thất bại, liền không cam lòng để rơi vào tay của Cố Niệm Sơn nên đã tự sát. Còn về việc người làm giả khế ước bán thân đem nàng bán vào thanh lâu và sai bảo Hồng Di hành hạ nàng chính là do Tri phủ phu nhân Hải Thị Ngân Châu âm thầm sai người làm. Cũng đến lúc đó, Vương Tiểu Phù mới biết được ân oán giữa vương gia và Cố Niệm Sơn.
Nếu như phải, vậy những chuyện xảy ra bên dưới cũng có thể xảy ra, nhưng nếu không phải, vậy thì mẫu thân của Vương Tiểu Phù là Vương Nguyệt Anh chạy đến Thanh Khâu hành thích Cố Niệm Sơn e là do ý kiến chủ quan mà thôi, chuyện bà ấy hành thích không thành mà tự sát lại là một chuyện khác.



Nếu như chuyện này kết thúc ở đây thì cũng thôi, những chuyện không rõ ràng nhất chính là những việc mà Vương Tiểu Phù gặp phải. Mà đây, cũng chính là điểm nghi vấn và trọng điểm của vụ án này. Theo Liêu Thanh Vân, đẩy một cô nương đơn giản ngây thơ không hiểu sự đời xuống làm kĩ nữ trong thanh lâu, người đứng sau chuyện này phải mang oán hận lớn đến đâu cơ chứ?



Mà trong bản cáo trạng này viết, người đứng sau chuyện này, chính là thế tử Hải Ngân Châu của Cố Niệm Sơn. Nếu như là Hải Ngân Châu, vậy thì, Hải Ngân Châu và Vương Nguyệt Anh phải có thâm thù đại hận sâu đến mức nào để có thể khiến người con gái vô tội của Vương Tiểu Phù phải sống không bằng chết chứ?



Nếu như không phải, vậy những chuyện mà Vương Tiểu Phù gặp phải là do ai đứng đằng sau giật dây? Theo lý mà nói, Vương gia đã phá sản, lại đã cách đó mười sáu năm, ai lại còn có mối thâm thù đại hận với một tiểu cô nương sinh ra và lớn lên ở thôn quê chứ?



Còn có Đào Hoa công tử giúp Vương Tiểu Phù điều tra rõ chân tướng đó, người ra lệnh cho Hồng Di ở Bách Hoa Lầu khiển cho số phận Vương Tiểu Phù trở nên bị thảm và Đệ Ngũ Hạo tình cờ cứu được Vương Tiểu Phù đó cũng rất đáng nghi.



Đặc biệt là Đào Hoa công tử đó và Đệ Ngũ Hạo!



Liêu Thanh Vân nhìn chằm chằm bản cáo trạng, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, hắn ngây người, đáng tiếc suy nghĩ đó lướt qua quá nhanh khiến hắn không kịp nắm bắt lấy đầu mối. Liêu Thanh Vân nhắm mắt rồi vuốt vuốt mày, yên lặng một hồi lâu, hắn lại mở mắt ra lần nữa, gấp quyển cáo trạng lại.



Sau đó, hắn mở trang sách trắng ra, ngồi ngây người một lát, nâng bút lên viết tấu chương dâng lên hoàng thượng.



Bất kể là ai đang đứng phía sau vụ án này, đây cũng đều là sự thực, có quan hệ rất lớn, hắn đều không thể làm qua loa được.