Phượng Kinh Thiên

Chương 488 : Biết đủ là tốt

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Vong Giang Các, nhã gian ở tầng hai không một bóng người, đây rõ ràng là đã bị người khác bao trọn.



Hành động chi ra một số tiền lớn như vậy, chắc chắn là người giàu có. Đây cũng không phải là một quán rượu1bình thường, người có thể bao trọn một tầng ở Vọng Giang Các nổi tiếng nhất Kinh thành, chắc chắn cũng không phải là người quyến quý tầm thường.



Việc bao trọn như vậy, thực ra đây là lần đầu tiên. Trong một ghế ngồi ở8lầu hai, Đệ Ngũ Chiểu thong thả ung dung cầm lấy ly rượu trên bàn, một bên nhẹ nhàng thưởng thức, một bên khẽ mỉm cười lên tiếng: “Đệ không ngờ rằng biểu ca sẽ nể mặt đệ đến như vậy, thật là có chút2được sủng mà cảm thấy sợ hãi.”



Lâm Duy Đường ngồi ở phía đối diện khẽ nhướng mày, đuôi mày lay động anh tuấn vô cùng, đôi mắt vừa đen vừa u tối lại thêm chút xảo trá: “A Chiếu bây giờ thật là khác xưa.”



“Như4nhau cả thôi, biểu ca không phải cũng vậy sao?”



Lâm Duy Đường thấp giọng cười, cả người nhàn nhã dựa vào ghế: “Vậy thì cũng đúng, âm hồn quỷ sai khoác lên bộ quần áo cao quý thì cũng vẫn có thể lộ ra vẻ đàng hoàng.”



Ly rượu đưa đến bên mối Đệ Ngũ Chiếu khẽ dừng lại, sau đó hắn vẫn điềm nhiên như không mà uống ly rượu ấy, trong ánh mắt tán thưởng lại mang theo chút tiếc nuối mà nhìn Lâm Duy Đường: “Có lẽ trong lòng biểu ca vẫn còn chút tiếc hận, bộ quần áo cao quý thế mà lại bị một âm hồn quỷ sai như đệ mặc rồi.”



Sắc mặt Lâm Duy Đường mang theo nụ cười, nhưng trong lời nói lại mang theo lưỡi dao vô cùng bén nhọn.



“Vậy thì cũng đúng, ta quả thực là có chút tiếc hận, ban đầu cũng không ngờ Chiểu biếu để lại có thể vùng dậy mà bùng cháy từ đống tro tàn.”



Đệ Ngũ Chiếu dường như là không nghe ra được ẩn ý trong lời nói, rất tán đồng mà gật đầu: “Lời này của biểu ca đã nói đúng với lòng đệ, thật sự đến ngay cả bản thân đệ cũng không thể ngờ lại như thế, thật sự khiến biểu ca thất vọng rồi.” “Thất vọng thì không có, chỉ là, có chút tiếc hận âm thẩm mà thôi. Mời.” Lâm Duy Đường cười rồi nâng ly lên với hắn.



Đệ Ngũ Chiểu tự nâng ly lên trả lời: “Mời.” Sau khi uống cạn ly rượu trong tay, Lâm Duy Đường cầmly chơi đùa: “Đúng rồi, e là Chiếu biểu đệ vẫn còn chưa biết, bây giờ Hạo biểu đệ cũng đang ở Kinh thành.” Đệ Ngũ Chiếu rũ mắt xuống, sau đó tùy ý nhướng mày: “Ô, vậy sao?”



Lâm Duy Đường cũng chỉ nói đến đây, không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa.



Đệ Ngũ Chiếu cũng không hỏi tiếp nữa.




Theo như lời nàng, chính là mạng của hắn đối với nàng mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.



Sự âm trầm trong mắt Đệ Ngũ Hạo nhạt đi đôi chút. Sau một hồi im lặng, hắn thấp giọng nói: “Thảo dân thực ra cũng từng nghĩ là do Văn biểu đệ.” Nguyên Vô Ưu yên lặng nhìn chằm chằm hắn mấy giây, nhàn nhạt nói: “Nếu như không có chuyện khác, thì có thể lui xuống rồi.” Đệ Ngũ Hạo ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nguyên Vô Ưu, để lộ ra một nụ cười như buông bỏ được gánh nặng vậy. “Bệ hạ khiển cho thảo dân không còn gì để nói, cũng có thể thở nhẹ ra một hơi từ tận đáy lòng rồi.” Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Cô tin tưởng người, nhất định sẽ tiếp tục biết đủ là tốt, không tranh với đời.”



Biết đủ là tốt, không tranh với đời... Ánh mắt Đệ Ngũ Hạo khẽ ngây ra, nhưng rất nhanh liền sáng trở lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười thoải mái: “Đúng vậy, biết đủ là tốt, không tranh với đời.” Đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, thông minh cũng được, hồ đồ cũng được, đều là một đời mà thôi.



“Tiểu Cao Tử, tiễn Đệ Ngũ công tử ra khỏi cung.”



“Vâng.” Tiểu Cao Tử bước lên trước một bước, cung kính dẫn đường: “Đệ Ngũ công tử, mời.” Đệ Ngũ Hạo cung kính cúi người hành lễ với Nguyên Vô Ưu, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài, thoải mái tự tại như vừa trút hết gánh nặng trên vai vậy. “Công tử, thuộc hạ đã nghe ngóng được, vừa nãy Hạo thiếu gia bước ra từ trong cung, bệ hạ đã triệu kiến hắn.”



“Cái gì?” Đệ Ngũ Chiếu đang ngồi trên ghế bàng hoàng đứng dậy, sắc mặt khiếp sợ.



“Hơn nữa... là Cao công công đích thân tiễn Hạo thiếu gia xuất cung, đi theo Hạo thiếu gia là Liêu Để Hình, bọn họ đi ra từ trong, trực tiếp đi thẳng về Liêu phủ. Thuộc hạ sợ kinh động đến người của Liêu đại nhân, nên không đi theo vào trong.”



“Chuẩn bị ngựa.” Đệ Ngũ Chiếu phân phó một câu, liền bước nhanh ra ngoài.



Trong đại sảnh Tây Uyển của Liêu phủ, ánh mắt Vương Tiểu Phù mang theo nước mắt khẽ cúi người với Đệ Ngũ Hạo: “ân công lên đường bảo trọng.”



Đệ Ngũ Hạo bước lên trước đỡ nàng: “Vương cô nương không cần đa lễ, xin hãy đứng dậy.”



Liêu Thanh Vân nhìn Đệ Ngũ Hạo bước từ trong cung ra như là đã buông bỏ được điều gì, ngoài sự kinh ngạc còn âm thầm có chút bái phục hắn. Lùi một bước trời xanh biển rộng, câu nói này, ai ai cũng biết, nhưng mà, lại không có mấy ai làm được.



Không bị dục vọng trói buộc, tự nhiên sẽ không có những suy nghĩ cố chấp, như vậy đối với bản thân, mới là sự khoan dung lớn nhất. Đệ Ngũ Hạo khiến hắn cảm thấy vô cùng đồng cảm, trong lòng dường như cũng có chút sáng tỏ rồi.