Phượng Kinh Thiên

Chương 490 : Chiến lược của sở tuyệt

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Hai nước chiến tranh, dù là ngoại chiến, nhưng vùng chịu nhiều ảnh hưởng của khói lửa chiến tranh lại là biến ải. Những bách tính của các thành trân trọng điểm đa phần đều được di tản, trên thực tế tuy là chưa có bách tính thương 1 vong, nhưng đối với những người dân vừa phải trải qua chiến loạn của nước Đại Nguyên mà nói, chiến tranh vừa dứt được nửa năm, giờ lại nghe tin1chiến tranh nổ ra, thật sự như là một cú tát đến người dân. Trong chớp mắt, trên dưới



nước Đại Nguyên đồng loạt chấn động.



Khi tin tức được truyền đến Kinh thành, nó giống như ném một hòn đá vào dòng nước phẳng lặng, khắp nơi đều dậy sóng.



Ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời, tạo nên một bức tranh nguy nga, tráng lệ. Nguyên Vô Ưu đứng nơi bậc thềm, phóng tầm mắt ngắm nhìn cảnh hoàng hôn8tuyệt đẹp phía tây xa xa, bàn tay chắp sau lưng đang nắm bức thư báo chiên gửi từ biên ải.



Nước Sở tuyên chiến với nước Đại Nguyên, nàng không hẳn bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy ngỡ ngàng đôi chút. Hai huynh đệ nước Sở kia vì công hay vì tư cũng được, kết quả khai chiến với nước Đại Nguyên thì nàng cũng dự trù được từ trước, chỉ là... chiến lược của Sở Tuyệt làm nàng2phải trăn trở. Sở Tuyệt chuẩn bị xong kế hoạch tác chiến xâm lăng trường kì, không, nên nói là làm xong công tác chuẩn bị cũng như quyết tâm để gây nhiễu loạn lâu dài.



Sự quyết tâm này xuất phát từ tư thì cũng được, thì nước cũng mặc kệ, hắn đã quyết định rồi... sẽ không để nàng được sống yên ổn! Vì vậy nên hắn mới sử dụng chiến tranh du kích với nước Đại Nguyên.



Du4kích, mặc dù từ ngàn năm trước đã được không ít quân sự áp dụng vào chiến đấu, nhưng ở kiếp trước của nàng, từ chiến tranh du kích lại đạt đến một mức độ nhận thức chưa từng có.



Địch tiến ta lùi, địch nghỉ ta phá, địch mệt ta đánh, địch lui ta đuổi... ở kiếp trước, đây là những nhận thức phổ thông, ai ai cũng đều biết.



Những hồi ức từ tiền kiếp chợt ùa về khiến cho trái tim bình lặng bất chợt dậy sóng, những chuyện khiến nàng khắc cốt ghi tâm lúc xa xưa...



“Ngọc Châu, cô, bao nhiêu tuổi rồi?”



Ngọc Châu kinh ngạc ngước đầu lên, nhưng chớp mắt thì đáy mắt nàng lại ánh lên nỗi xót xa, nàng cung kính đáp: “Hồi bấm bệ hạ, ba tháng nữa là người tròn mười bảy.”



Đôi đồng tử ngắm nhìn cảnh trời của Nguyên Vô Ưu sao bỗng xa xăm, mờ ảo, lại có chút sửng sốt pha lẫn bâng quơ. Trong vô thức, nàng không thể nhận ra là mình đã sống ở thời đại này mười năm rồi.




“Bình thân.” Nguyên Vô Ưu quay người lại nhìn Lâm Duy Đường, trực tiếp vào vấn đề chính: “Lâm thanh chắc đã đoán được lí do cô triệu người vào cung? Lâm Duy Đường trầm ngâm giây lát, chậm rãi, thẳng thắn nói: “Bệ hạ triệu thần vì chuyện chiến tranh ở biên ải?” Hai người dùng hai câu nghi vấn để đối đáp, nhưng ngữ khí của họ đều là khẳng định. Nguyên Vô Ưu giơ tay lên, Tiểu Hoa Tử bèn nhanh nhạy tấu lên chiến báo ở biên ải.



Lâm Duy Đường ngước nhìn Nguyên Vô Ưu, nhận được sự đồng ý ngầm của nàng thì hắn mới nhận lấy bức thư báo chiến trong tay Tiểu Hoa Tử rồi lật mở.



“Hành động của đội quân du kích thay đổi rất đa dạng, tránh đối đầu với các đơn vị lớn của quân đối phương, nhưng tìm kiếm và tấn công các nhóm nhỏ nhân lực và tài nguyên của đối phương để dần dần làm cạn kiệt lực lượng đối phương. Gia tăng từng bước quy mô lực lượng, từ nhỏ lên thành một đạo quân lớn rồi tấn công trực tiếp vào hang ổ của đối phương, cắt đứt đường phụ trợ quan trọng xung quanh của đối phương.” Lâm Duy Đường ngước nhìn Nguyên Vô Ưu lần nữa, cái đầu nhanh nhẹn, thông minh cùng suy nghĩ kĩ càng, tỉ mỉ của hắn giúp hắn nhận ra ngay ý đồ của nước Sở: “Nước Sở công khai tuyên chiến, nhưng lại sử dụng chiến lược du kích, tình thế này đối với nước sở mà nói thì tiền có thể công, lui có thể thủ, đích thực là một kể hay hiếm có, có điều...” Lâm Duy Đường ngừng lại một chút trước khi nói câu tiếp theo.



Nguyên Vô Ưu gật đầu với hắn, hắn mới tiếp tục trình bày: “Có điều, mặc dù cách này rất tốt, nhưng nếu nước Đại Nguyên và nước Chu liên thủ tấn công, thì sẽ có thể đánh cho nước Sở trở tay không kịp.” Nói đến điểm này, sắc mặt hắn bỗng có biến động. Sở Tuyệt không thể nào không nghĩ đến điểm này được, nước Sở có thể chịu thất bại, nhưng tại sao hắn vẫn khăng khăng làm vậy, hắn đã đặt cược sự chắc chắn thế nào mà quyết định được ăn cả ngã về không? Là... nàng ấy ư?



Nguyên Vô Ưu nhìn xa xăm, lạnh nhạt hỏi: “Lâm khanh cảm thấy có bao nhiều khả năng nước Đại Nguyên và nước Chu sẽ liên thủ?” Lâm Duy Đường lại ngẩng đầu nhìn nàng, trông thấy gương mặt nghiêng nghiêng tuyệt mỹ của nàng, hắn bèn cúi đầu xuống, trầm ngâm giây lát rồi mới trả lời: “Thần cho rằng, khả năng nước Đại Nguyên và nước Chu liên thủ đánh Sở hoàn toàn nằm trong tay bệ hạ.” Nguyên Vô Ưu xoay người lại nhìn về hắn, cánh môi khẽ cong lên lạnh lẽo đến cô độc, nhưng nàng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa, mà nói rằng: “Cô dự định điều người đến biên ải chi viện.”



“Thần nhất định sẽ không phụ công kỳ vọng của bệ hạ.” Lâm Duy Đường không nghĩ ngợi mà tức khắc lập lời hứa. Nụ cười trên môi Nguyên Vô Ưu đậm hơn một chút: “Cô cho ngươi thời gian hai ngày để xử lý bàn giao công việc của Hộ bộ.” “Tuân lệnh.” Thái độ của Lâm Duy Đường dứt khoát, không nhìn ra nửa điểm tiếc nuối thân phận Hộ bộ thượng thư của mình.



Nguyên Vô Ưu nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất xa, sau đó liền ngoảnh đầu trông về phương xa. Ánh mặt trời rực lửa đã khuất dạng, nó đang trút những tia nắng cuối cùng ở phía chân trời. Khi nàng đứng ngắm cảnh tượng này, không biết vì lẽ gì mà nàng lại nhớ lại luồng ánh sáng cứa qua mắt vào lúc trước, nó khiến nàng cảm thấy đau âm ỉ. Nàng cho rằng, kể từ hôm đó trở đi, hắn sẽ hận nàng thấu xương, thế nhưng... sao hắn lại làm như vậy?



Giống như kẻ điên dùng thủ đoạn tàn độc hãm hại người khác để mà đánh cược, lẽ nào hắn không lo lắng chút nào về việc sẽ thua trắng tay?



Nàng đột nhiên rất muốn hỏi hắn rằng, hắn dựa vào cái gì mà lại ương ngạnh đặt cược vào quyết định trong lòng mình như vậy? “Tiểu Đào Tử, ngươi thấy thế nào?” Chắc chắn nàng sẽ không liên thủ với nước Chu để tấn công nước Sở, cho nên hắn mới dám ngang ngược, càn rỡ khiến nàng không tài nào yên lòng như thế. Nguyên Vô Ưu vừa dứt lời, Đào Dao liền không tiếng động bước ra từ trong góc khuất, kính cẩn nói: “Bệ hạ không phải vừa hỏi Lâm đại nhân rồi sao?” “Cho nên ngươi cũng muốn học cách trả lời của hắn sao?”



“Câu trả lời của Lâm đại nhân quả thực khó mà đối đáp được, hơn nữa, thuộc hạ không cho rằng bệ hạ đang muốn tìm câu trả lời, mà là đang tự hỏi chính mình, cho nên tự trong lòng bệ hạ mới có đáp án.” Đào Dao ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.



Nguyên Vô Ưu trầm tĩnh nhìn Đào Dao rất lâu, hồi sau di chuyển tầm mắt sang hướng khác. Ngắm nhìn những vệt nắng cuối trời, trong nàng đột nhiên trở nên buồn bực biết bao.