Phượng Kinh Thiên
Chương 494 : Đào hoa cô nương
Ngày đăng: 14:00 30/04/20
Những gì xảy ra trong đại sảnh đều được truyền lại rất chi tiết qua bức bình phong ngăn cách bằng gỗ lim sát vách trong sảnh.
Trên ghế chủ vị rộng rãi là Nguyên Vô Ưu đang giả trang thành một người đàn ông.
Trường bào bằng gấm với hoa văn chìm1màu vàng kim, trầm làm bằng bạch ngọc, bộ nam trang đơn giản mặc lên cơ thể tuyệt mỹ của nàng lại tăng thêm vẻ xinh đẹp, tôn quý, rung động lòng người. Tiểu Hoa tử đứng cạnh nàng đang cố tỏ ra bình tĩnh, làm như không nghe thấy tiếng8khóc cực kỳ bị ai truyền từ trong đại sảnh ra.
Tính theo thứ tự từ chiếc ghế kế bên cửa sổ là Văn Vô Hà sau đó đến Đệ Ngũ Chiểu. Văn Vô Hà thu hồi lại tầm mắt, thần sắc còn xem như bình tĩnh.
Nguyên Vô Ưu không tiếng động2đặt ly trà được khắc hình hoa mẫu đơn uốn lượn trong tay xuống.
Chỉ là một tiếng động rất khẽ nhưng lại làm mọi người ngồi đây chú ý, Văn Vô Hà cùng Đệ Ngũ Chiểu đều khẽ ngẩng đầu lên. “Cả một đời tầm thường, nửa đời lại đi tranh4công đoạt lợi, tranh quyền háo thắng? Đến cùng thì chuyện này là thế nào? Thông minh đã khó, hồ đồ càng khó hơn, bởi vậy mới có sự chọn lựa. Lúc chọn lựa con đường sau này, không biết rằng hết thảy trách nhiệm đều gắn liền với sự lựa chọn của bản thân, là tốt hay xấu, là khổ hay sướng, đều phải thừa nhận lấy.”
Nói đến đây, Nguyễn Vô Ưu dừng lại mấy giây, mới lạnh nhạt nói tiếp: “Thật ra, nếu như có thể hổ đồ, vẫn là nên hồ đồ một chút mới tốt, không thể coi như mất đi, mà cũng chẳng phải như có được, vừa bước đi vừa vui vẻ thể mới coi như là nhân sinh. A Chiếu.”
Đệ Ngũ Chiểu ngẩng đầu, sau đó lại lập tức cúi xuống, kính cẩn đứng dậy khom lưng. Nguyên Vô Ưu tùy ý phất tay chặn lại lời nói của hắn. “Cô chỉ bàn luận một chút, không ra lệnh gì cả, ngươi không cần tỏ rõ thái độ.” Đệ Ngũ Chiểu há to miệng, cổ họng nghẹn cứng làm hắn đau đớn không thôi, cũng khiến cho hắn không có cách nào lên tiếng được. Hắn hít sâu vài lần mới miễn cưỡng lên tiếng: “... Vâng.”
Nguyên Vô Ưu cũng không nhìn qua hắn, cũng làm bộ như không thấy sự khác thường của hắn mà bước chân ra ngoài, chuyện tiếp theo, nàng không cần thiết phải ở lại để tiếp tục nghe nữa.
Văn Vô Hà đứng dậy, vừa đi được hai bước lại dừng lại, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói: “A Chiếu, nếu ngươi không ngại thì ở lại xem kết quả cuối cùng đi.” Đệ Ngũ Chiểu không đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt hắn.
Mà Văn Vô Hà cũng không cần hắn ta đáp lại, sau khi nói xong câu kia liền tiếp bước ra ngoài.
Chỉ để lại Đệ Ngũ Chiểu giữ nguyên một tư thế thấy hồn lạc phách!
Sau khi Nguyên Vô Ưu rời khỏi Cổ Phủ cũng không trở về hoàng cung liền, mà là đi tới Vọng Giang Các.
Lần này, Đào Hoa không chần chờ nữa, sau khi đứng dậy khom lưng hành lễ liền xoay người rời đi. Nguyên Vô Ưu đứng dậy đi đến bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên sông.
Tiểu Hoa Tử linh hoạt nhẹ nhàng tiến vào. Hắn đứng ở sau lưng nàng, nhẹ giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Cố Phủ truyền tin tức đến, Hải Thị đâm đầu vào cột chết, Cố Niệm Sơn tự vẫn, Vương Tiểu Phù cắt tóc làm ni cô.”
Nguyên Vô Ưu nhìn xuống mặt sông, khẽ thở dài một tiếng. “Vì sao lại thở dài? Thế gian này có nhân liền có quả, cũng không bao giờ có sự công bằng.” Không Vô Hồn ngồi xuống trước bàn, lạnh nhạt lên tiếng.
Tiểu Hoa Tử đã sớm thành thói quen, Đào Dao xuất quỷ nhập thần phút trước còn ở đây mà lúc sau đã biến mất, đối với sự xuất hiện đột nhiên của Không Vô Hồn cũng không bị kinh hãi. Hắn giương mắt nhìn thoáng qua chủ tử, sau khi nhận được ý chỉ, mới lại nhẹ nhàng lui xuống.
Thầy Nguyên Vô Ưu không để ý tới mình, mắt Không Vô Hồn khẽ đảo, lên tiếng dò xét: “Nghe nói môn đồ kia của núi Phiêu Miễu ta lại đi vòng quanh nước Đại Nguyên? Ít ngày nữa liền đến Kinh thành.”
Nguyên Vô Ưu từ từ trở lại chỗ ngồi, nửa nằm nửa ngồi xuống giường gấm. Nàng vừa mới dựa vào ghế mềm thì Không Vô Hồn liền ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, tắc lưỡi nói: “Con gái xinh đẹp nhất định sẽ là đồ chơi của đám đàn ông, con vừa xinh đẹp lại thông minh mới có thể coi là họa thủy, nhưng những thứ này đều không đủ để gây ra sự sợ hãi. Thật sự khiến đám đàn ông ủ rũ, thậm chí là cảm thấy sợ hãi chính là loại người như tiểu Vô Ưu nhà chúng ta.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Các hạ đang phê phán loại người như ta đây sao?” Không Vô Hồn hậm hực nói: “Không dám, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có người thôi Nguyên Vô Ưu. Nếu mà trên đời này có nhiều nữ tử giống như ngươi.”
“Thì như thế nào?” Giọng nói lạnh nhạt làm của nàng khiến cho Không Vô Hồn ớn lạnh, lời nói trong miệng tự động lảng sang đề tài khác, lưu loát nói: “Ý của ta là, nếu trên đời này có nhiều nữ tử như ngươi, vậy trên thế gian này tuyệt đối không có người đàn ông nào dám đứng núi này trông núi nọ, tam thê tứ thiếp, nhân gian cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện buồn rầu thêm nữa.”
Đối với câu trả lời này của hắn, Nguyễn Vô Ưu cũng không đáp lại. Không Vô Hồn lấy bả vai mình đụng vào bả vai nàng: “Nhưng mà, nói thật, hắn thật sự không còn cơ hội nữa à?” “Ngươi nhàn rỗi lắm sao?” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt liếc hắn. “Ha ha, không phải sư thúc tổ đang quan tâm chuyện chung thân đại sự của người đó sao?”
“Nếu ngươi nhàn rỗi, nhàm chán quá sao không quan tâm việc chung thân đại sự của ngươi đi. Tuổi ngươi cũng cao rồi, lại phung phí thêm mấy năm nữa, đừng đợi đến khi con gái người ta không muốn yêu đương nữa, lúc đó người hối hận cũng không kịp, càng sẽ không có ai đồng tình với ngươi đâu. Sư thúc tổ, có người muốn gả cho ngươi, ngươi mau mau lấy đi.”
“Khụ..” Không Vô Hồn bị sặc nước bọt, trừng mắt nhìn nàng.
Nguyên Vô Ưu nhìn bộ dạng kinh hãi của hắn, vốn dĩ trong lòng có chút buồn bực lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.