Phượng Kinh Thiên
Chương 509 : Dễ hợp dễ tan
Ngày đăng: 14:00 30/04/20
“Người đến không phải ai khác mà chính là biểu tiểu thư Tỉnh Vương Phủ Phương Trinh Ngọc, mà bây giờ nàng còn có thêm một thân phận khác: quý thiếp của Vũ Văn Tranh
Phương Trinh Ngọc ăn mặc lộng lẫy, cả người tỏa ra một loại khí thế rất1hung hăng. Mọi người ở đó đều là những người từng trải, bất kể là trong trường hợp nào, bọn họ đều có thể duy trì khí chất đoan trang của mình một cách đúng mực. Đối với một tên thiếp thất không mời mà đến hung hăng khiêu khích,8trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy thương tiếc và thương cảm cho Nguyên Linh Chi.
Cho dù Nguyên Linh Chi có là quận chúa cao quý, có tiếng tăm tài hoa hơn người, có thiên phú kinh doanh, sửa dở thành hay thì đã sao nào? Thân là2phụ nữ, nàng ta còn chẳng bằng tất cả mọi người ở đây. Một người phụ nữ, nếu không giữ được chồng mình thì cho dù nàng có tài hoa, danh tiếng lẫy lừng thể nào thì cũng là kẻ thất bại mà thôi. Nếu không phải bây giờ nữ4đế chấp chính thiên hạ khiến cho địa vị nữ giới cao hơn thì kết cục của những người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ như Nguyên Linh Chi chắc chắn sẽ không tốt chút nào, làm gì có chuyện được xuất đầu lộ diện kinh doanh như một người đàn ông cơ chứ? Đương nhiên, các nàng tuyệt đối không thừa nhận suy nghĩ này là do các nàng ghen tị Nguyên Linh Chi có thể sửa dở thành hay và có dũng khí dám tranh luận cùng với đàn ông. Cho dù nàng có tài năng thì đã sao? Đối mặt với sự hung hăng khiêu khích của thiếp thất của chồng, chẳng phải nàng vẫn phải nhẫn nhịn đó sao? Nguyên Linh Chi híp mắt: “Ngươi đến đây làm gì?”
Phương Trinh Ngọc yêu kiều cười nói: “Tỷ tỷ thật có nhã hứng mời mấy vị phu nhân chong đèn thưởng trăng.” “Phương Trinh Ngọc, bản quận chúa hỏi ngươi không mời mà tự xông vào sương phòng của ta làm gì? Còn nữa, bản quận chúa đã nói rồi, ngươi không có tư cách gọi ta là tỷ tỷ.” Nguyên Linh chi trầm mặt.
Phương Trinh Ngọc ghét nhất là Nguyên Linh Chi ỷ vào thân phận quận chúa để áp bức người khác, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng nụ cười trên môi lại càng rạng rỡ hơn. “Tỷ tỷ việc gì phải tức giận? Muội muội thẩy tỷ tỷ không ở trong phủ nên đặc biệt đến chia vui việc đại hỉ trong Vũ Văn Phủ chúng ta với tỷ tỷ đấy thôi.” “Đại hỉ sự gì?” Nguyên Linh Chi cố gắng không để sự khiêu khích của Phương Trinh Ngọc làm cho tức giận, nhất thời không nhận ra được sự vui vẻ và đắc ý trong giọng nói của Phương Trinh Ngọc. Nếu như nói lời của Phương Trinh Ngọc khiến những người xung quanh hờ hững đứng ngoài quan sát phải âm thầm nhíu mày, vậy thì sự chậm chạp và lơ là sao nhãng của Nguyên Linh Chi lại khiến bọn họ thấy kinh ngạc.
Phương Trinh Ngọc nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng thầm cười lạnh. Những người này đều thân với Nguyên Linh Chi như tỷ muội, nàng thật muốn xem xem, nếu có một ngày danh tiếng của Nguyên Linh Chi bị phá hủy hoàn toàn, những người này có còn nhận chút giao tình giữa họ và Nguyên Linh Chi nữa không.
“Trong bụng ta đang mang cốt nhục của tướng công.” Nguyên Linh Chi ngây người.
Thấy phản ứng của nàng, ý cười trong mắt Phương Trinh Ngọc càng đậm thêm: “Chẳng lẽ đây không phải là đại hỉ của phủ Vũ Văn chúng ta hay sao? Tỷ tỷ?”
“Chuyện vui cũng đã chia sẻ với tỷ tỷ rồi, muội muội không làm phiền tỷ tỷ nữa.” Phương Trinh Ngọc mỉm cười kiêu ngạo gật đầu với Nguyên Linh Chi đang ngây ngốc, dùng tự thái như thể nàng mới là chính thất để đi ra. Sự ngông nghênh của nàng khiến tất cả các chính thất ở đó vô cùng phẫn nộ, nhưng bọn họ càng tức giận về hành động của Nguyên Linh Chi hơn. Nhẫn nhịn thiếp thất đến mức bị bắt nạt trên đầu trên cổ, quả thực là mất hết mặt mũi của chính thất rồi.
“Phu nhân, người đừng tức giận.” Phương Trinh Ngọc đứng dậy đứng sau lưng Trâu Thị, lo lắng nói. Trâu Thị miễn cưỡng áp chế lửa giận, nhẹ nhàng vỗ tay nàng: “Trinh Ngọc, con vừa có thai, đừng để bị mệt, sớm về phòng nghỉ ngơi đi.” Bất kể bà có bất mãn bao nhiêu với Nguyên Linh Chi thì bà vẫn phải để ý đến mặt mũi của Vũ Văn gia.
Phương Trinh Ngọc buông mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy Trinh Ngọc về phòng trước ạ.” “Đi đi, chăm sóc nàng cẩn thận.” Lời sau đương nhiên là Trâu Thị nói với các tì nữ sau lưng Phương Trinh Ngọc rồi. Phương Trinh Ngọc không dị nghị gì mà dẫn đoàn người rời đi. Trâu Thị nhìn bóng lưng của Phương Trinh Ngọc, lòng càng ngày càng thấy hài lòng. Xuất thân của Phương Thị mặc dù không thể bằng được quận chúa Tĩnh Vương Phủ nhưng Tĩnh vương phi cũng quan tâm nàng không kém con gái mình chút nào. Với điều kiện của nàng, thật ra hoàn toàn có thể gả cho một nhà tốt, nhưng nàng lại vì Tranh Nhi mà tình nguyện làm thiệp. Sau khi vào phủ một năm, bà thấy rõ tình cảm nồng nàn nàng dành cho Tranh Nhi.
Có đối tượng để so sánh đương nhiên sẽ có cao thấp, so với Phương Thị, Nguyên Linh Chi làm vợ kém hơn nàng rất nhiều. Vào cửa ba năm rồi mà chẳng hề có mụn con nào, nàng ta không quan tâm đến mặt mũi Vũ Văn gia mà xuất đầu lộ diện kinh doanh cũng thôi đi, điều đáng hận nhất là... Nghĩ đến sự hoài nghi của A Cẩm, mặt Trâu Thị càng ngày càng tái mét.
“Người tìm con?” Giọng nói lạnh lùng của Nguyên Linh Chi lọt vào tai Trâu Thị chính là đổ dầu vào lửa. Bà lạnh lùng nhìn Nguyên Linh Chi đang thong thả đi về phía mình, càng nhìn càng thấy nàng ta thật đáng ghét.
Nguyên Linh Chi nhìn thấy lửa giận trong mắt Trâu Thị, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Con còn chưa chúc mừng người sắp lên chức tổ mẫu nữa.” Trâu Thị đột nhiên híp mắt, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi có ý gì?”
Nguyên Linh Chi khẽ cười. Bây giờ vì nữ để chấp chính nước Đại Nguyên nên tư tưởng trọng nam khinh nữ bề ngoài cũng không còn rõ ràng mạnh mẽ nữa, nhưng thể gia thị tộc lại càng nghiêm khắc với phân biệt đích thứ hơn. “Phương Trinh Ngọc mặc dù là quý thiếp những đứa con nàng ta sinh ra vẫn chỉ là thứ xuất mà thôi.”
“Nguyên Linh Chi, ngươi có biết mình đang làm gì không?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Trâu Thị vui mừng đứng dậy: “Tranh Nhi chẳng phải tháng sau mới về sao?” Vũ Văn Tranh hành lễ với Trâu Thị rồi ném bức thư trong tay lên chiếc bàn trước mặt nàng: “Nàng có ý gì?” Trâu Thị nghi hoặc liếc qua liếc lại hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức thư kia rồi lập tức trợn trừng mắt: “Hưu thư?* (*) Hưu thư: Giấy ly hôn.
Nguyên Linh Chi chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Tranh, khóe môi nàng nhếch lên, từ tốn nói: “Vũ Văn Tranh, kí tên lên giấy ly hôn này, chúng ta dễ hợp thì dễ tan thôi.”