Phượng Kinh Thiên
Chương 51 : Uy hiếp và dụ dỗ (2)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Đưa tay lấy cuốn sách trong hộp ra, liếc qua trang đầu tiên liền lập tức đóng lại, trong lòng rất kinh ngạc, cái này – là ai đã đưa đến cho hắn chứ?
Là đang giúp hắn? Hay là có mục đích khác?
…
Trong một góc vắng vẻ của Nội Vụ Cung, không khí có chút đông cứng, Hứa Nhân nhìn Tiểu Hoa Tử với vẻ vô cảm, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
So với gương mặt không cảm xúc của Hứa Nhân, Tiểu Hoa Tử lại rất nhẹ nhàng thoải mái, không một chút lo lắng và hoảng loạn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Hoa Tử, nếu như không phải thời gian, hoàn cảnh, tình tiết đều không hợp lí, Hứa Nhân thật sự kinh ngạc, mấy ngày nay vắt hết đầu óc để nghĩ xem Tiểu Hoa Tử đang bán mạng cho ai.
Hắn còn đặc biệt nghe ngóng tất cả những người bị nhốt ở Nhân Lãnh Cung, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy người này tám chín phần là Cố thái phi, bởi vì chỉ có Cố thái phi mới có khả năng này.
Cố thái phi là phi tần của tiên đế, từng có lúc hào quang vô cùng, tuy rằng cuối cùng bà bị tiên đế giam vào lãnh cung, nhưng bà vẫn còn chỗ dựa là Hoài vương.
Tiên đế già rồi mới có con, Hoài vương lại là đứa con nhỏ tuổi nhất. Từ khi sinh ra đã được tiên đế yêu thương, ngay cả sau khi Cố thái phi bị đưa vào lãnh cung, tiên đế vẫn phong vương ban phủ cho Hoài vương, còn phá lệ cho hắn và Cố thái phi mỗi năm gặp mặt một lần, từ điểm này đã đủ thấy được sự sủng ái của tiên đế với hắn.
Tuy nhiên từ sau khi đương kim hoàng đế đăng cơ, Hoài vương ở mãi trong phủ không hỏi chuyện đời, trên triều đình không quyền không thế, nhưng hắn vẫn còn thân phận Hoài vương đó.
Tiểu Hoa Tử bị Cố thái phi và Hoài vương mua chuộc, hắn có thể hiểu được, cũng không bất ngờ, nhưng – theo Hoài vương thì sẽ không có tương lai!
Thân phận Hoài vương tuy rằng cao quý, nhưng thân thể hắn yếu đuối, có bệnh tật trong người, theo một chủ tử như vậy, thực sự là quá mạo hiểm.
“Sao lại đẩy ngươi đến chỗ chết chứ? Hứa Nhân, đây là cho ngươi cơ hội leo lên cao một lần nữa, Lương quý nhân không thể nào có cơ hội leo lên nữa đâu.” Thật ra câu này của Tiểu Hoa Tử cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
“Xì, cơ hội? Theo chủ tử của ngươi còn không bằng theo Lương quý nhân.” Cho dù không trèo lên cao được thì cũng tốt hơn việc chết không toàn thây, tiền đề của việc hưởng thụ vinh hoa phú quý là phải giữ được tính mạng.
Sắc mặt Tiểu Hoa Tử lạnh lùng: “Ngươi cũng không biết chủ tử ta là ai, sao lại biết được chủ tử của ta không bằng chủ tử bây giờ của ngươi?” Trong lòng hắn, chủ tử của hắn là người tôn quý, vinh hoa ngàn vạn lần, được người trong thiên hạ quỳ phục dưới chân, Hứa Nhân lấy Lương quý nhân so sánh với công chúa, đó là sỉ nhục công chúa.
Hứa Nhân liên tục cười lạnh: “Tiểu Hoa Tử, ngươi thực là quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu được ta sao?” Tiểu Hoa Tử xem thường hắn sao?
Ánh mắt Tiểu Hoa Tử lóe sáng: “Ngươi không thể nào biết được.”
Hứa Nhân khinh thường hừ lạnh: “Trừ Cố thái phi, người ở trong lãnh cung ấy, còn có người nào có thể trở mình chứ?”
Sợi dây đàn căng lên trong lòng Tiểu Hoa Tử thoáng buông lỏng, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng: “Hứa Nhân, ta không phải là đang hỏi ý kiến của ngươi, ta là đang ra lệnh cho ngươi làm theo lời ta nói, đương nhiên...”
Không để lửa giận của Hứa Nhân vào trong mắt, chỉ là nhẹ nhàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Tiểu Hoa Tử lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi có thể đi tố cáo ta, nhưng ngươi phải nghĩ cho kĩ, ta chết thì ngươi cũng không thoát được. Có thể chết vì chủ tử, ta cam tâm tình nguyện, ngược lại là ngươi, có gan để chết hay không?”
Hai bàn tay của Hứa Nhân đã nắm chặt lại từ lâu, khớp xương kêu răng rắc, trong lòng hận không thể lóc thịt lột da Tiểu Hoa Tử, nhưng lại cố nhịn.
Tiểu Hoa Tử nói đúng, hắn không có gan chết, hắn muốn sống thật tốt.
Cho nên, dù trong lòng nghi ngờ chuyện Tiểu Hoa Tử có khả năng hạ độc hắn, nhưng lại không dám đánh cược, bởi vì nếu như hắn là Tiểu Hoa Tử, hắn cũng sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.