Phượng Kinh Thiên
Chương 513 : Nữ đế nước đại nguyên (1)
Ngày đăng: 14:00 30/04/20
Cố An An, muội điên rồi sao?” Cố Lăng chần kinh kéo nàng sang một bên.
“Con... Con... thì ra con trách ta, con...” Cố lão gia nằm mơ cũng không ngờ là thế này, hai chân ông loạng choạng lùi ra sau, cả người lảo đảo muốn ngã. Cố Tam gia bước lên dìu lão gia tử đang bị đả kích, sắc mặt không vui nhìn Cố An An, ông vốn định lên tiếng chỉ trích nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ1hồng sưng mọng của nàng, ông không sao thốt lên lời được. “Nghiệt.... đúng là nghiệt mà.” Lão gia tử nộ khí công tâm, ngất xỉu đi. “Tổ phụ.” “Phụ thân...” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cố An An trợn mắt sợ hãi, đầu óc nàng trống rỗng. Nước mắt rơi tí tách trên khuôn mặt Cố An An, nàng bịt chặt miệng, bỏ chạy ra ngoài.
“An An...” Cố Lăng vừa chăm sóc lão gia tử vừa muốn chăm sóc Cố8An An.
Cố Tam gia bắt mạch cho lão gia tử thì thấy ông không đáng ngại lắm, chỉ là nộ khí công tâm nên mới bị ngất xỉu, trái tim hoảng loạn của Cố Tam gia mới dần bình tĩnh trở lại. Để con bé đi đi, nó cũng sợ lắm rồi. Haiz, chuyện gì vậy cơ chứ!” Cố Tam gia thở dài lên tiếng.
Cổ Lăng mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì cho phải. An2An đã hiểu lầm ý của bọn họ rồi, nhưng nghiêm khắc mà nói, hình như nàng cũng không hề hiểu lầm.
Cổ gia đến nay đã trải qua bao nhiêu là chuyện, sớm đã nổi dã tâm rồi, nhưng nếu không có dã tâm thì vẫn còn lòng tham.
Bọn họ hưởng vinh hoa phú quý nhưng cô cô và YY lại phải sống trong trói buộc, bảo bọn họ làm sao chịu được?
Sở Nghị nắm con cờ trong lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng cầm chắc, ánh mắt ảm đạm không rõ: “Dựa vào cái gì lại là hắn?” Ánh mắt Nhiếp Trường Viễn khó hiểu: “Ta không hiểu.”
Sở Nghị quay đầu nhìn hắn một lúc lâu, sau đó khẽ cười: “Còn nhớ người mà chúng ta muốn hãm hại nhưng bất thành không?”
Nhiếp Trường Viễn ngây người, bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt cũng vô cùng phức tạp: “Thánh tăng Lam Vân... Không, nên nói là Nguyên Vô Ưu nữ đế của nước Đại Nguyên mới đúng.”
“Đúng, ngươi nói đúng, nàng không phải là thánh tăng Lam Vân, nàng là Nguyên Vô Ưu nữ để của nước Đại Nguyên.” Ai mà biết được cái người Phật quang phổ chiều lại là nữ để sau này của nước Đại Nguyên cơ chứ? Nàng chỉ ở nước Sở một thời gian ngắn ngủi mà đã tạo nên một truyền thuyết không thể tưởng tượng nói cho hậu thế rồi.”
“Ý của ngươi là ba năm nay, Sở Tuyệt giao binh quyền lên trên, cũng trong ba năm này, hắn chỉ ở mãi trong Chiến Vương Phủ hạn chế ra ngoài, không màng thế sự là vì hắn có suy tính khác? Ngươi bảo ta theo dõi nhất cử nhất động của hắn trong âm thầm không phải vì lo hắn sẽ cầm binh quyền lần nữa mà là vì... hắn sẽ phản bội nước Sở?” Bốn chữ “phản bội nước Sở”, Nhiếp Trường Viễn nghiến răng kèn kẹt nói ra, chỉ là hắn tuyệt đối không tin Sở Tuyệt sẽ phản quốc. Sở Nghị lắc đầu: “Hắn sẽ không phản bội nước Sở, điều này thì cho dù là hoàng thượng cũng sẽ không hoài nghi.” “Nếu đã vậy thì vì sao... Ta hiểu rồi.” Mãi đến bây giờ, Nhiếp Trường Viễn mới hiểu ra, mà cũng chính vì hiểu ra rồi nên hắn mới vô cùng chân kinh.
Từ biểu cảm của hắn, Sở Nghị đã biết người bạn tốt của mình đã hiểu rõ ngọn ngành rồi.