Phượng Kinh Thiên

Chương 518 : Nếu hắn không hối hận thì nàng cũng không từ bỏ

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


“Có hứng thú đi du ngoạn cùng ta không?” Nguyên Vô Ưu đột nhiên nói.



“Cái gì?” Lúc đầu Nguyên Linh Chi cảm thấy sững sờ, vô số ý niệm bất chợt lóe lên trong đầu nàng ta, cuối cùng vẫn là sự dè dặt đề phòng lên tiếng: “Người có ý gì?” Nguyên Vô Ưu không đếm xỉa tới sự đề phòng của nàng ta, ngược lại càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất đáng để làm, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Nguyên Linh Chi phải đồng ý.



“Chỉ là ta vừa nhớ1lại một câu nói, đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, có thể có rất nhiều phong thổ trên mảnh đất này mà chúng ta chưa từng trải nghiệm, chẳng lẽ ngươi không muốn đi thăm thú?”



Mặc dù Nguyên Linh Chi không tin được người trước mắt bỗng nhiên lại tốt bụng đột xuất, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như trên người nàng ta cũng không có vật gì đáng giá để vị nữ để đứng đầu cả nước Đại Nguyên này lợi dụng, cho nên, lời nói vừa rồi8của nàng là thật lòng? Đối với nàng ta mà nói thì chuyến du ngoạn này cũng chỉ là thứ yếu. Trong thế cục hiện nay, thứ nàng ta cần chính là một chỗ dựa vững chắc, cường đại, mà vị trước mắt nàng ta đây... “Ta cảm thấy hết sức hứng thú, không biết người muốn ta làm gì?“.



“Ngoại trừ việc buôn bán, không phải người còn có sở trường viết văn sao? Hãy ghi chép lại những gì người từng chứng kiến, từng thấy, từng nghe để truyền bá lại cho hậu thế.”2Nguyền Vô Ưu cười khẽ: “Chẳng lẽ đây không phải là cảnh giới cao nhất mà các nhà học thuật luôn theo đuổi?”



Cả người Nguyên Linh Chi ngây ngẩn, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta liền suy tính đến tính khả thi của vấn đề này, nàng ta phát hiện dường như bản thân cảm thấy rất hứng thú. Không chỉ để lưu lại dấu ấn bản thân trong lịch sử, mà nàng ta cũng cần cho mình một cơ hội để suy nghĩ, để lắng đọng. Vừa mới chấm dứt một cuộc hôn4nhân sai lầm, nàng ta không muốn lại lao vào một đoạn tình cảm qua loa khác, có lẽ, nàng ta thật sự cần một khoảng thời gian để tĩnh tâm. “Ta đồng ý tiếp nhận chuyện này, nhưng ta có một điều kiện.” Những dòng suy nghĩ vụt qua trong đầu Nguyên Linh Chi, không phải lúc nào cũng có được cơ hội tốt như vậy, nếu bây giờ nàng ta không bắt lấy thì sẽ vuột mất. Nguyên Vô Ưu cũng không cảm thấy bất ngờ với việc nàng ta muốn đưa ra điều kiện, chỉ ra dấu cho nàng ta nói tiếp: “Nói đi.”



Nguyên Linh Chi không chút do dự mở lời: “Ta không thiếu tiền tài, đương nhiên, nếu như người nguyện ý, ta cũng sẽ không khước từ, nhưng so với tiền tài, ta càng cần một người đáng tin cậy để dựa dẫm.”



Nguyên Vô Ưu mỉm cười, sảng khoái đáp ứng: “Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, ta đồng ý.”




“Lui xuống đi.”



“Vâng, vậy nổ tỳ đứng ngoài màn che.” Ngọc Châu nói xong liền kéo Ngọc Thúy cung kính lui xuống.



Lát sau, Ngọc Thúy vẫn đem bát canh đặt trên chiếc bàn thấp trên giường: “Chủ tử, người vẫn nên uống một chút đi.” Sau khi nói xong, nàng liền vội vàng lui xuống.



Hai người sợ nàng không đồng ý bèn vội vàng lui xuống khiến cho Nguyên Vô Ưu định lên tiếng đáp lại nhưng chỉ có thể há to miệng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Trên thế giới này, con người là loài động vật kì lạ nhất, dễ dàng tuyệt tình, nhưng cũng dễ dàng mềm lòng.



Những người bên cạnh nàng, cũng chỉ có các nàng ấy mới có gan làm những chuyện này, từ một góc độ nào đó mà nói, nàng đang cảm thấy bớt sầu lo khi bên cạnh có những người trung thành lại cẩn thận như vậy. Kể từ khi nàng đến thế giới này, có bọn họ bầu bạn cùng, qua nhiều năm như vậy, bọn họ không chỉ là người luôn chăm sóc nàng, mà bất tri bất giác các nàng ấy đã đi vào trong lòng nàng, cho nên có đôi khi, nàng cũng sẽ không quá nghiêm khắc với các nàng ấy như lúc ban đầu nữa, mà thay vào đó càng nhiều hơn sự khoan dung cùng thấu hiểu.



Đặt quyển sách chưa đọc được chữ nào trong tay xuống, nàng cầm lên chiếc thìa bằng bạc khuấy nhẹ bát canh sâm bằng chén bạch ngọc, chén canh ấm áp tỏa ra mùi thuốc nhè nhẹ, nhưng nàng lại không có lòng dạ nào mà uống.



Nguyên Vô Ưu vô thức khuấy bát canh, theo bản năng lại nhíu mày. Ước hẹn ba năm đã qua hơn một tháng rồi, thế nhưng người kia lại không thấy, hắn vậy mà... thất ước! Nàng không cho rằng hắn hối hận nên mới thất ước. Mặc dù như vậy có chút võ đoán, nhưng nàng rất tin tưởng, cũng mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, việc hắn thất ước cũng là sự thật, theo lý mà nói, nàng nên cảm thấy thất vọng, dù sao hắn cũng không làm được như kỳ vọng của nàng.