Phượng Kinh Thiên

Chương 521 : Như thế nào là trung quân (1)

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Phải biết rằng, đám quần thần trên triều đình không có người đứng đầu thì rất dễ sinh chuyện, vì vậy hai năm trước, nàng không chỉ phái Bình Duệ đi tuần tra Quảng Nam mà ngay cả Văn Vô Hà và Lâm Duy Đường cũng lần lượt bị nàng sại xuất Kinh đi làm mẩy việc có lợi cho dân chúng chứ không nhất họ trong triều đình tranh quyền đoạt lợi.



Bây giờ, Bình Duệ hồi Kinh vừa hay giúp nàng thanh lý mấy tên thân thích Nguyên Thị ngày càng bành trướng.



“Chủ tử, trước mặt1là Nhân Lãnh Cung.” Có bài học lần trước, bây giờ Ngọc Thúy không dám có chút suy đoán nào nữa, rất tận tâm tận chức nhắc nhở.



Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn qua, ba chữ “Nhân Lãnh Cung” rõ ràng đập vào mắt nàng. Nhìn ba chữ lớn này, kí ức của Nguyên Vô Ưu phút chốc quay về cảnh tượng lần đầu tiên nàng đứng ở đây... Bây giờ, ngoảnh đầu nhìn lại quãng đường đã đi qua, nàng phát hiện thì ra thời gian trôi đi nhanh quá. Thật ra lúc này không chỉ8mỗi Nguyên Vô Ưu cảm khái mà ngay cả Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử cũng vô cùng cảm khái. “Tiểu Hoa Tử, quả nhân giao nơi này cho người vậy.” “Nổ tài nhất định sẽ không làm chủ tử thất vọng.” Mặc dù Tiểu Hoa Tử không hiểu vì sao chủ tử lại sai hắn làm vậy nhưng việc này chẳng hề ảnh hưởng gì lắm. Hắn nhất định sẽ làm việc thỏa đáng.



Ngọc Thúy quay đầu nhìn Tiểu Hoa Tử đứng lại chỗ cũ, trong lòng có chút hiếu kì nhưng nàng không dám hỏi.



Màn2đêm buông xuống, đèn hoa trong cung cũng được treo lên. Lúc này trong Vô Ưu Cung, Nguyên Vô Ưu đã thay một bộ quần áo thuận tiện để xuất hành. “Chủ tử, người mang nô tỳ đi theo đi.” Ngọc Châu nhăn mặt lên tiếng, Ngọc Thúy cũng tha thiết cầu xin. Nguyên Vô Ưu liếc mắt nhìn hai người. Nàng không nói với bọn họ lần này nàng muốn đi nước Sở, bằng không thì không biết hai người còn lo lắng đến mức như thế nào nữa! “Chủ tử...”



Thấy hai người vẫn muốn mở4miệng, Nguyên Vô Ưu dứt khoát nói: “Đây là mệnh lệnh.” Hai người không dám lên tiếng nữa. Nguyên Vô Ưu cầm cái quạt giấy bên tay lên, “soạt” một tiếng mở ra quạt nhẹ, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đi thôi, Tiểu Đào Tử.” Nếu Sở Hồng đã nhất quyết muốn tìm nàng tính sổ thì trốn tránh cũng không được, chỉ đành đối mặt với hắn thôi.



Sep Dao Web Vai za
Mặc dù Cố Lặng hơi bất ngờ khi muội muội hỏi câu hỏi này, nhưng hắn vẫn không hề do dự mà gật đầu: “Đương nhiên.” Mặc dù Nguyên Vô Ưu là phụ nữ nhưng nàng lại có năng lực khiến đàn ông thiên hạ phải cúi mình. “Trong lòng huynh, bệ hạ có năng lực làm quân vương, vậy thì...” Cố An An không hề khách khí đâm thẳng một câu vào lòng hắn: “Vì sao huynh không trung quân?”



Cổ Lăng trợn tròn mắt. Hắn không dám tin muội muội này của hắn lại xem hắn là người như vậy: “Muội... muội nói ta không trung quân?” Đã nói lời nghiêm khắc như vậy mở đầu rồi, Cổ An An cũng không định rút lui. Nếu nàng còn không nhắc nhở huynh trưởng của mình tỉnh táo lại thì e rằng hắn vẫn còn bị vây khốn trong nguyên nhân chứ không biết phản tỉnh chính mình.



“Trong lòng huynh trưởng, như thế nào là trung quân?”



“Trung quân...” Cố Lăng mở miệng, lời phản bác muốn nói không hiểu vì sao lại nghẹn lại. Như thế nào là trung quân? Ai cũng biết, nhưng... hắn làm được chưa? Trái tim Cố Lăng đập thình thịch.



Cổ An An thấy sắc mặt hắn thay đổi thì biết huynh trưởng đã hiểu lời của mình rồi. Nàng thở dài, lời này hôm nay mới nói là đã muộn quá rồi, nhưng nếu không đợi được cơ hội thích hợp thì cho dù nàng có nói nhiều hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng cảnh tỉnh gì, ngược lại nàng còn lo lắng sẽ khiến huynh trưởng đi vào bước đường cùng không thể quay đầu nữa. Ăn lộc của vua, trung thành với vua, những đạo lý đơn giản này thật ra đâu cần nàng phải nhắc nhở? Chỉ có điều là trong lòng huynh trưởng, bệ hạ trước là phụ nữ sau mới là vua, vì vậy hắn mới muốn lạc lối.



“Ca, thật ra trong lòng bệ hạ, người vẫn rất xem trọng tài năng của huynh, người vẫn rất kỳ vọng ở huynh, nếu không thì.” Nửa cầu sau Cổ An An không nói rõ ra nhưng nàng tin huynh nàng có thể hiểu được.



Trên triều đình có không ít người tài ba còn xuất sắc hơn huynh trưởng, nhưng bất kể là người xuất sắc hơn hay kém cỏi hơn huynh trưởng, cho dù người đó có từ bỏ ý định hay không, ít nhất bọn họ cũng đều làm đúng bổn phận của mình, duy chỉ có mình huynh trưởng... mãi không hề từ bỏ!