Phượng Kinh Thiên

Chương 531 : Con đường có lợi sau cùng (1)

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Nguyên Vô Ưu vừa lòng dời tầm mắt, sau đó nàng ho nhẹ một tiếng, rất bình tĩnh và chuyên tâm mà nhìn về một nơi nào đó.



Sở Tuyệt chăm chú nhìn người đang ép bản thân phải bình tĩnh ngắm1phong cảnh kia, độ cong nơi khóe môi ngày càng lớn, lời nói hùng hồn mà nàng nói với hoàng huynh lúc nãy đã khắc sâu vào lòng hắn. Thực ra hắn không hề bất ngờ khi Vô Ưu nói hắn8là trượng phu của nàng, bởi vì từ ba năm trước, khi nàng mở miệng ước hẹn, không cần lời nói dư thừa thì hắn đã biết, trong lòng hai người họ đều đã xác định, họ là duy nhất của2nhau.



Hắn xem nàng là vợ, thì làm sao nàng lại không xem hắn là chồng? Trên con đường này, tuy hắn trải qua gian khổ, nhưng cuối cùng cũng may mắn bước vào trái tim của nàng. Rõ ràng hai người4cách nhau khá xa, nhưng bầu không khí tràn đầy dịu dàng giữa họ khiến Tiểu Đào Tử vẫn luôn đứng bên cạnh cuối cùng cũng đã nhận ra sự tồn tại của bản thân không thích hợp biết bao. “Chủ tử, thuộc hạ đi chuẩn bị đồ đạc lên đường nhé?” Tuy biết được bản thân là bóng đèn, nhưng Tiểu Đào Tử vẫn ôm chờ mong mà xin ý kiến, chứ không phải tự ý quyết định, tự cho là mình thức thời mà lui xuống.



Nguyên Vô Ưu lại không chút do dự mà gật đầu: “Đi đi.” Tuy cuộc đàm phán với Sở Hồng đã có kết quả, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, thận trọng một chút vẫn hơn.



(*) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất), nói giản đơn là không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến. Đào Dao hơi chần chừ: “Vâng.” Đào Dao lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người ở cùng với nhau, không khí phảng phất dường như cũng trở nên thong thả.



Nghiêm khắc mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên hai người ở riêng sau khi đã xác định mối quan hệ, thể nên không chỉ có Sở Tuyệt đột nhiên căng thẳng, ngay cả Nguyên Vô Ưu không hiểu sao cũng có chút hồi hộp.



Vô thức mân mê vạt áo, Nguyên Vô Ưu chợt nghĩ đến lời nói tuyên bố chủ quyền hùng hồn mà nàng nói với Sở Hồng lúc nãy, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng hơi thả lỏng, nhưng đồng thời trên mặt lại có chút nóng rực. Lúc ấy, nàng hầu như không hề suy nghĩ đã khẳng định Sở Tuyệt là trượng phu mình, mà đây làm sao lại không phải là suy nghĩ chân thật nhất ở sâu trong nội tâm của nàng?



Chuyện tình cảm thực ra rất đơn giản, chỉ cần chắc chắn rồi, thì mọi thứ đều sáng tỏ rõ ràng. “Lúc nãy ta...” Nguyên Vô Ưu quay đầu, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở đó chân tay luống cuống, dường như đang rối rắm không biết nên tiến hay lùi, lời nàng muốn nói bỗng khựng lại, trên mặt nàng hiện lên nụ cười, ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng đượm màu vui vẻ.




Hắn bước lên một bước ngăn Đào Dao lại, sau đó thỏa đáng chắp tay nói: “Sở Nghị cấu kiện bệ hạ của quý quốc, xin đại sư truyền đạt lại.”



Đào Dao vẫn luôn dồn sự chú ý vào Lão Phong Tử, đến khi nghe thấy lời này của Sở Nghị, ánh mắt chưa từng nhìn thẳng vào Sở Nghị của ông mới chậm rãi dời sang gương mặt hắn.



Đại sư? Ông đã quên mất mình đã từng là đại sư đắc đạo rồi! Nể hai tiếng “đại sư” này, Đào Dao thoáng im lặng rồi mới gật đầu đáp lời: “Mời tiểu vương gia đợi trong phút chốc.” Đợi đến khi gặp được chủ tử nhà ông, vị tiểu vương gia này mới sẽ hiểu được, có vài người, có vài chuyện không phải cố gắng là có thể đạt được, cũng giống như... vị chủ tử như trời quang trăng sáng trong quá khứ của ông!



Ông đã từng gặp qua rất nhiều người ngã lòng buồn bã vì chủ tử, cũng không quan tâm nhiều thêm một người này nữa.



Trái tim căng thẳng của Sở Nghị thoáng nhẹ nhõm, lần đầu tiên hắn thật lòng thành ý mà cảm ơn một người trong cuộc đời: “Cảm tạ đại sư.”



Đào Dạo âm thầm lắc đầu, bây giờ vấn đề tình cảm của chủ tử đã có nơi thuộc về, bất luận vị tiểu vương gia này muốn nói gì thì cũng không có ý nghĩa quá lớn với chủ tử nhà ông, chỉ tiếc là tiểu vương gia không hiểu. “Chủ tử, đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.” Đào Dao bước vào phòng, nhưng ông chưa ngẩng lên mà chỉ cúi đầu đứng trước cửa, sau đó phá hoại cảnh hai người đang dịu dàng ôm nhau.



Đáy mắt Sở Tuyệt hiện lên một tia giãy giụa. Về mặt lý trí, hắn cảm thấy bản thân nên cảm ơn Đào Dao đã đến, bởi vì sự xuất hiện của ông giúp hắn lấy lại nhận thức, nhớ được cả người hắn đang đầy hơi lạnh không nên tiếp tục ôm nàng. Nhưng về mặt tình cảm... sự tốt đẹp trong lồng ngực khiến hắn không nỡ buông tay, chỉ muốn cứ thế mà ôm lấy nàng, mãi đến khi trời cùng đất tận.