Phượng Kinh Thiên
Chương 60 : Ngọc phi kêu oan (1)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Môi Cát Tường khẽ run rẩy một lúc, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc không nói ra điều gì. Ông đỡ Ngọc phi đến ngồi trước bàn trang điểm, nén nước mắt tiến lên phía trước, đích thân chải đầu cho bà.
Ngắm nhìn bản thân trong gương, Ngọc phi khẽ mỉm cười: “Người ta nói trái tim lang quân như sắt thép vậy. Theo bản cung, trái tim của hoàng thượng được làm từ băng tuyết ngàn năm.”
Cát Tường âm thầm lau nước mắt.
“Lúc bản cung nghe thấy tin đồn ở trong cung, thực ra trong lòng biết rõ bản thân đã thất thế rồi. Nhưng bản cung không cam tâm. Vùng vẫy tranh đấu cũng chết, không vùng vẫy tranh đấu cũng chết. Ta chỉ có thể ôm chút hi vọng mong manh để giãy dụa vật lộn một chút, hi vọng hoàng thượng có thể mở một con đường sống. Nhưng bản cung đã quên, một người đàn ông có trái tim băng giá ngàn năm làm sao có thể để ý, làm sao có thể lưu tình được đây?” Bằng không năm năm trước Lưu Thị Oánh Hoa cũng sẽ không chết một xác hai mạng như thế.
Hồng Anh bưng nước tiến vào. Nhìn Cát công công đang đích thân chải tóc cho Ngọc phi, hai mắt bà ta khẽ run lên, buông mắt lui sang một bên, trong lòng đột nhiên lại có chút ngơ ngẩn buồn rầu. Bà ta tiếp tục sống, rốt cuộc vì cái gì cơ chứ?
...
Ngọc Châu, Ngọc Thúy nhìn nhau, có chút bất an nhìn công chúa đang đứng dưới mái hiên. Từ sáng sớm, công chúa đã đứng đây nhìn bầu trời đến ngẩn người như thế.
Khi tận mắt nhìn thấy tia sáng vàng tươi đầu tiên xé mây chui ra nơi cuối chân trời, Nguyên Vô Ưu mỉm cười.
“Hôm nay lại là một ngày nắng ấm tươi đẹp. Ngọc Châu, đưa chăn đệm của bản cung ra phơi nắng lần nữa đi.” Nguyên Vô Ưu híp mắt nhìn mặt trời dần nhú lên, nàng không quay đầu mà nói.
“Vâng, công chúa.” Ngọc Châu cung kính trả lời.
Cùng lúc này, thái giám canh gác của Lưu Thanh Cung hoài nghi nhìn đoàn người đang đi về phía bọn họ. Mãi đến khi hắn nhìn rõ người đi đầu tiên là Thi công công, trong lòng liền run lên, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
Thi Tề ngẩng đầu nhìn bức hoành phi trước mắt. Cảnh tượng này thật quen thuộc như đã từng xảy ra. Không biết vì sao phút chốc, trong đầu hắn lại tái hiện ra buổi sáng sớm năm năm trước ấy. Cũng là ngày đông lạnh lẽo buốt giá, thời gian cũng gần giống nhau, chỉ có duy nhất một điều khác biệt đó là ngày hôm ấy, trời đất ngập chìm trong tuyết trắng, mà hôm nay lại là vạn dặm trời trong.
Ông lạnh lùng phất phất tay, cấm quân lập tức bao vây Lưu Thanh Cung lại.
Lúc thái giám canh gác trông thấy cấm quân bao vây lấy Lưu Thanh Cung, sắc mặt hắn liền xám ngắt như người chết, cả người hoảng sợ run lên bần bật.
Cố Lăng lặng lẽ dời bước ngăn cản ánh nhìn của Thi công công. Sắc mặt Liêu Thanh Vân khẽ thay đổi, nhân lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, bước nhanh lại gần Đại công chúa, ánh mắt sắc bén lướt qua, nhấc một tay lên kiểm tra vài chỗ trên thi thể, liền biết được suy đoán của hắn và Cố Lăng là hoàn toàn chính xác.
Thi Tề rất nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Liêu Thanh Vân không hiểu đã lại gần Đại công chúa từ lúc nào. Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén nhưng cũng không lên tiếng, chỉ là đưa mắt ra lệnh cho thái giám phía sau tiến lên.
Trong lúc các thái giám bước lên trước, Liêu Thanh Vân thu tay lại, đáy mắt xẹt qua một tia tiếc nuối. Thi công công phản ứng nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn. Hắn không thể nào kiểm tra thi thể sâu hơn nữa, song những thứ mà hắn đã kiểm tra qua cũng đủ để bổ trợ cho suy đoán của họ rồi.
Lúc nhìn thấy mọi người bước ra từ hầm băng, cả người Nhị hoàng tử mềm nhũn, tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
“Ngọc phi nương nương giá đáo!”
Thi Tề ngẩn người, híp mắt nhìn một hàng người cùng Ngọc phi tiến vào Lưu Thanh Cung.
Ba vị đại nhân hỗ trợ phá án sau khi nhìn nhau một cái liền bước lên trước hành lễ: “Tham kiến Ngọc phi nương nương.”
Ngọc phi không để ý đến ba người, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Cố Lăng, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng khiến máu người khác như đông cứng lại: “Ngươi là Cố Lăng?”
“Cố Lăng tham kiến nương nương.” Cố Lăng cúi đầu hành lễ nói.
Nhìn thấy Ngọc phi, Nhị hoàng tử ngồi ngây người trong đại điện như nhìn thấy được ngôi sao cứu mạng mà lao lên quỳ dưới chân Ngọc phi, hai tay ôm chặt đùi của bà: “Mẫu phi, người phải giải oan cho hài nhi và Đại hoàng tỷ...”
Lời này của Nhị hoàng tử vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Giải oan? Trước những bằng chứng như sắt thép này, Nhị hoàng tử lại còn kêu oan? Hắn coi bọn họ là gì chứ?
Thi Tề khẽ nhíu mi, nhưng cũng không nói gì. Bước chân Ngọc phi có chút lảo đảo mà bước qua mọi người, muốn đến gần trước người Đại công chúa đang được bao bọc vô cùng nghiêm ngặt.