Phượng Kinh Thiên

Chương 62 : Chỉ tu chính mình

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Cố Lăng, Liêu Thanh Vân đều kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Ngọc phi.



Thi Tề sợ hãi nhìn theo chủ tử vốn đã đưa ra quyết định rồi bước chân ra ngoài. Ông ta dừng bước, cứng đờ từ từ quay đầu lại.



“Ngọc phi, ngươi – có - biết – ngươi – đang – nói – gì - không?” Khánh Đế nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.



Ngọc phi điên cuồng cười lớn, tiếng cười đau khổ mà căm phẫn: “Thiếp nói, là Nguyên Hựu Sinh. Hắn ta mới là tên đầu sỏ. Nếu không phải vì hắn ta, ba mẹ con thần thiếp làm sao có thể đến nông nỗi này ngày hôm nay? Mộng Nhi không phải do Hạ Nhi giết, con bé bị Nguyên Hựu Sinh hại chết. Vì chôn giấu bí mật ấy, mẹ con thần thiếp đã phải nhẫn nhịn nhiều như thế, cuối cùng lại phải rơi vào kết cục này. Thần thiếp không phục. Nếu trời xanh đã không có mắt, vậy thì thần thiếp cầu xin hoàng thượng thay trời trả lại công bằng cho ba mẹ con thần thiếp.”



Ánh mắt Khánh Đế nhìn chằm chằm Ngọc phi, thoáng hiện sát ý.



Ngọc phi nhìn thẳng vào sự giận dữ và sát ý của ông ta, không trốn không tránh. Cứ cho là không thể chống lại vận mệnh, đường xuống hoàng tuyền quá cô đơn lạnh lẽo, bà ta có chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng. Lưu Thị yêu người đàn ông này đến tận xương tủy nên bà ta không thể hận ông ta đến thấu xương được, chết trong tay ông ta, bà ta cũng cam lòng.



Nhưng bà ta không phải là Lưu Thị. Bà ta cũng đã từng nảy sinh tình yêu với người đàn ông này, nhưng rồi bà ta phát hiện ra rằng, tình yêu của bản thân căn bản không đáng giá một xu, cuối cùng cũng phải rơi vào kết cục bi thảm như Lưu Thị mà thôi. Kể từ lúc ấy, bà ta đã thề bản thân tuyệt đối sẽ không trở thành Lưu Thị thứ hai, chết trong sự bất lực không đáng có như vậy. Nếu bà đã không thể thắng vận mệnh, vậy thì cho dù sau khi chết có phải xuống địa ngục đi chăng nữa, bà ta cũng muốn tất cả mọi người phải tuẫn táng theo.



Không phải Nguyên Hạo Thiên rất ác độc sao? Bà ta chính là muốn xem xem rốt cuộc ông ta có thể hung ác đến mức độ nào. Phải chăng sẽ ác độc đến mức gột rửa toàn bộ hậu cung này bằng máu tươi chăng?



Thi Tề nhìn Ngọc phi, trong đầu lại tái hiện cảnh tượng năm năm trước thêm lần nữa. Hoàng hậu nương nương cũng cười thống khổ thê lương như vậy, nhưng bà không hề điên cuồng và căm phẫn. Giờ phút này, sự điên loạn và kích động hiện lên trong đáy mắt Ngọc phi lại vô cùng rõ ràng đến thế!



“Hoàng thượng, người vừa là vua, vừa là chồng, cũng là cha. Về quốc, về gia, về tình, về lí, yêu cầu này của thần thiếp không hề quá đáng một chút nào. Xin hoàng thượng ân chuẩn cho Cố Lăng và ba vị đại nhân phối hợp điều tra công khai thẩm xét vụ án này. Đây là yêu cầu duy nhất suốt cả cuộc đời này của thần thiếp.”




Cả kiếp trước lẫn khiếp này, suy nghĩ ấy vẫn không hề thay đổi!







Giáng Mai Cung.



Đại hoàng tử Nguyên Hựu Sinh và Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh vội vàng chạy vào trong, bọn họ đều chứng kiến cảnh Mai phi đang đập phá tan tành tất cả những thứ mà tầm mắt bà ta có thể thấy được.



“Mẫu phi...”



Mai phi nhìn thấy Đại hoàng tử thì chạy như điên đến, nắm chặt hai cánh tay của Đại hoàng tử: “Hựu Nhi, con nói cho mẫu phi biết, chuyện đó chỉ là hai mẹ con Ngọc phi ngậm máu phun người thôi có đúng không? Có đúng không? Có đúng không...?”



Nhìn thấy mẫu phi đã mất đi lý trí như đang điên cuồng suy sụp, Ngũ hoàng tử cũng có chút hoảng loạn nhìn về phía Đại hoàng tử: “Đại hoàng huynh...”



Lông mày Đại hoàng tử vẫn chưa từng giãn ra. Hắn đỡ Mai phi đi về phía giường, để bà ngồi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt Mai phi, nói từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Mẫu phi, không hiểu vì sao Ngọc phi nương nương và Nhị hoàng tử lại lôi hài nhi vào chuyện này, nhưng xin mẫu phi tin tưởng hài nhi, hài nhi bị oan. Ngọc phi dùng chuyện đại nghịch bất đạo này để vu oan hãm hại hài nhi, bọn họ không sợ thần Phật đang ở trên đầu mình hay sao?”



Có lẽ, đây chính là nỗi đau thương của người nhà đế vương? Cha không phải là cha, con không phải là con, huynh không phải là huynh, đệ không phải là đệ. Trong gia đình đế vương, thứ yêu ma quỷ quái gì cũng có.