Phượng Kinh Thiên
Chương 70 : Cung yến năm mới (1)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Liêu Thanh Vân nghe lời nói này của Hoài vương thì ánh mắt lóe lên, lời này sao hắn nghe dường như còn có một ý vị sâu xa khác nữa?
“Vậy Cố Lăng làm phiền vương gia rồi, cáo từ trước vậy.”
“Tiểu Thân Tử, thay bản vương tiễn công tử và Liêu công tử ra ngoài.”
“Vâng, vương gia.” Tiểu Thân Tử đứng bên cạnh bước lên dẫn đường cho hai người: “Công tử, Liêu công tử, mời!”
Hai người ra khỏi phủ, trước lúc Liêu Thanh Vân bước lên xe ngựa, theo bản năng quay đầu lại nhìn ba chữ lớn “Hoài vương phủ“.
Cố Lăng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, ánh mắt sáng lên, lại không lên tiếng.
Liêu Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ lúc hoàng thượng đăng cơ, Hoài vương liền ru rú trong nhà, trừ mỗi năm vào ngày lập đông sẽ tiến cung đi gặp Cố thái phi bị nhốt trong lãnh cung kia, mười lăm năm chưa từng ra khỏi phủ.”
Động tác cúi người tiến vào trong xe ngựa của Cố Lăng ngay khi nghe thấy Cố thái phi bị nhốt trong lãnh cung, cả người cứng lại không được tự nhiên.
Liêu Thanh Vân bước vào xe ngựa, ngồi đối điện với hắn, dường như không để ý mà nói: “Hoài vương được tiên đế yêu thương vô cùng, đến ngay cả bảng hiệu Hoài vương phủ cũng là do tiên đế đích thân ngự bút.”
“Rốt cuộc Thanh Vân huynh muốn nói gì?” Cố Lăng rủ mắt xuống nói.
Liêu Thanh Vân bình tĩnh nhìn Cố Lăng: “Ta đang nói gì, trong lòng Cố huynh cũng hiểu rõ, không phải sao?”
Cố Lăng im lặng một lát: “Bây giờ sóng yên biển lặng, có lẽ là chúng ta đa nghi rồi.”
“Kinh thành và trong cung đều đang lưu truyền một tin đồn, nói rằng người phát tán tin đồn lần này là Ninh phi nương nương của Thu Ninh Cung.” Liêu Thanh Vân đột nhiên đổi chủ đề nói.
Cố Lăng nhếch khóe miệng: “Đây chỉ là có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng mà thôi.” Nếu như người trong bóng tối đó ra tay lần nữa, thì tuyệt đối sẽ không chỉ là những náo động nhỏ nhoi như thế này. Cho nên, có lẽ vốn không có người nào núp trong bóng tối thao túng cả, tất cả chỉ là mọi người đa nghi mà thôi.
Đế vương tức giận, máu chảy thành sông. Đến tận giờ phút này, tất cả mọi người ở đó cuối cùng mới hiểu được hàm ý thật sự của câu nói ấy.
Vì vậy, sau khi Thi công công tuyên đọc thánh chỉ xong, cả công đường không có bất kì âm thanh nào, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía.
Cả đám cung nhân nô tì đều bị dọa sợ khóc toáng lên.
“Không... không thể nào. Mẫu phi, không thể nào. Phụ hoàng không thể nào đối xử với chúng ta như vậy được. Không phải người đã từng nói rằng chúng ta sẽ không sao sao, chúng ta sẽ không sao...” Nhị hoàng tử kinh hãi đến mức hồn bay phách lạc, cả người tan vỡ sụp đổ.
Cả người Ngọc phi mềm nhũn trên mặt đất, mất hồn mất vía rồi đột nhiên hóa khùng bật cười. Giãy chết chẳng qua cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi, rốt cục cũng vẫn thua vận mệnh. Bà ta thế mà lại rơi vào số phận giống như Lưu Thị!
Không, kết cục của bà ta lại càng thê thảm hơn Lưu Thị. Đây chính là số phận của kẻ dám làm người đàn ông kia tức giận, ngay cả gia tộc của bà ta cũng không tha. Thì ra sự thù hận của người đàn ông tàn ác vô tình ấy lại đáng sợ như vậy.
Ngoại trừ Nhị hoàng tử suy sụp ra, Sử Khai Ngôn vẫn luôn bình tĩnh nghe thấy thánh chỉ bất ngờ ngoài dự tính này cũng vô cùng khiếp sợ. Ông ta có nằm mơ cũng không thể ngờ được sẽ có kết quả như thế này. Sớm biết... sớm biết sẽ như vậy, ông ta đã cầu may tham sống rồi, phải chăng như thế thì sẽ không liên lụy đến vợ con?
Tống ma ma và Tiểu Hải Tử như đột nhiên tỉnh lại lần đầu tiên sau cơn mơ, tuyệt vọng nằm gục trên mặt đất.
Đại hoàng tử Nguyên Hựu Sinh lạnh lùng nhìn mỗi người một vẻ tại đó, sắc mặt thờ ơ hờ hững, đúng là vô tình nhất là nhà đế vương.
Ánh mắt Thi Tề lạnh lùng khoát tay: “Lôi ra ngoài, trảm.”
Cấm quân theo sau ông ta liền lập tức tiến lên phía trước lôi Tống ma ma và đám cung nhân trên đất ra ngoài.
Lúc này, một tên cấm quân chạy từng bước nhỏ lại gần, cung kính nói: “Thi công công, phản nghịch Sử gia đều đã áp giải đến bên ngoài rồi.”
Ngọc phi đờ đẫn cười. Thì ra lúc tuyệt vọng đến cùng cực thì sẽ không còn nước mắt nữa.