Phượng Kinh Thiên
Chương 82 : Đại lễ thờ cúng (2)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Tiên hoàng thương Hoài vương thân thể yếu ớt nên ngay từ khi hắn chưa được phong vương xuất cung, ngài đã miễn cho hắn tất cả các sự vụ mà tôn thân hoàng tộc phải làm.
Mười lăm năm nay, ngoại trừ việc Đông chí mỗi năm Hoài vương sẽ dời phủ để vào cung thì hắn không hề tham dự bất kì công vụ nào của hoàng thân quốc thích nữa, mãi đến tận ngày hôm nay...
Không chỉ mỗi Vô Ưu dậy sớm, Hoài vương cũng vậy, bởi hôm nay chính là ngày trọng đại Nguyên Vô Ưu chính thức thay đổi ngọc điệp sang làm con thừa tự dưới tên Hoài vương.
Các cung nữ bày ra từng lớp quần áo lộng lẫy đẹp đẽ. Nguyên Vô Ưu mở rộng hai tay ra để cho các cung nhân khoác từng lớp, từng lớp trang phục lên giúp nàng. Cuối cùng, nàng ngồi xuống trước gương đồng, thoải mái để cho bọn họ búi cho nàng một mái tóc thật cầu kì, đeo lên đầu nàng đủ thứ châu báu hiếm lạ quý giá.
Nhìn người trong gương, Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười. Thân phận quận chúa nhưng quần áo và trang sức lại là của công chúa, rõ ràng là ý trời mà, không phải sao?
Nhìn Nguyên Vô Ưu ăn mặc lộng lẫy đi về phía hắn, Hoài vương chỉ cảm thấy trước mắt như phát sáng. Sự tồn tại của nàng dường như khiến cả trời đất đều mất đi vẻ tươi tắn rạng rỡ.
Nguyên Vô Ưu mở rộng hai cánh tay, chầm chậm xoay một vòng trước mặt hắn. Bất kể là trang phục, khuôn mặt hay là khí thế thì cũng đều thể hiện rõ ràng sự tôn quý không gì sánh bằng.
“Phụ vương cảm thấy như thế nào? Trang điểm như thế này có phù hợp với ta không?”
Hoài vương bật cười: “Vô Ưu vốn nên như thế này mới đúng.” Nàng nên đứng trên thềm cung cao cao, mỉm cười nhìn ngàn vạn người quỳ phục dưới chân!
…
Thánh Dương Cung, Kim Loan đại điện.
Bách quan vào chầu yết kiến xong thì đến các hoàng tử công chúa tiến vào, sau đó là các phi tần trong hậu cung, cuối cùng mới là hoàng thân quốc thích.
Khánh Đế nhận lễ yết kiến của những người này xong thì Thi Tề đứng bên cạnh ông mới cao giọng tuyên: “Truyền Hoài vương, Vô Ưu quận chúa lên điện!”
“Vô Ưu tham kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Nguyên Vô Ưu quỳ xuống hành đại lễ.
Nghe thấy cách xưng hô của nàng, trong mắt Khánh Đế thoáng hiện lên ánh nhìn kì lạ nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất, nhanh đến mức khiến người khác không kịp nhận ra.
“Không cần phải đổi cách xưng hô, mặc dù trẫm đã ân chuẩn yêu cầu của thái phi cho con được làm con thừa tự thừa kế Thập vương thúc, nhưng con vẫn là con gái ta, là công chúa Trung Cung, đây là sự tồn tại không ai có thể thay đổi được.”
Hoài vương nghe thấy thế thì ngẩng đầu liếc nhìn Khánh Đế một cái rồi lại cúi đầu xuống không nói lời nào.
Nghe thấy câu nói của Khánh Đế, Nguyên Vô Ưu ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp động lòng người ngơ ngác nhìn ông ta một lúc lâu, vừa như kinh ngạc vừa như ngơ ngẩn. Đôi mắt trong veo đột nhiên chan chứa ánh sáng lấp lánh, đôi môi đỏ thắm khẽ mỉm cười, đẹp như tiên nữ không nhiễm bụi trần, đẹp đến vô cùng.
Nàng cung kính ngoan ngoãn quỳ xuống lần nữa: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Khánh Đế đột nhiên cảm thấy có lẽ đôi khi sự xúc động cũng không phải hoàn toàn không chấp nhận được. Nàng là con gái của ông, đây là sự thật không ai có thể thay đổi, chính ông ta cũng không thể, dù rằng nàng đã xuất hiện trên thế cờ của ông rồi.
Vì thế trong giới hạn của bản thân, có lẽ ông có thể yêu thương cưng chiều nàng một chút, dung túng nàng một chút, bởi khi nhìn thấy nàng thế này, ông lại nhớ về khát vọng và ước mơ khắc cốt ghi tâm thuở thiếu thời của mình.
Vô Ưu không hề hay biết sự ngang ngược như vậy, thanh tao vô cùng như vậy, tôn quý vô thượng như vậy chính là mơ ước trước đây của ông!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Khánh Đế hòa hoãn trở lại: “Bình thân.”
“Vâng, nhi thần tuân chỉ.” Nguyên Vô Ưu cung kính đứng dậy đi đến bên cạnh Hoài vương.
Khánh Đế dặn dò Thi Tề đứng bên cạnh: “Truyền khẩu dụ của trẫm đến Lễ bộ, không cần thay đổi ngọc điệp của Vô Ưu công chúa.” Ngừng một lát, ông ta mới tiếp tục nói: “Điền thêm dưới tên của Hoài vương là được.”