Phượng Kinh Thiên
Chương 92 : Phản ứng của mỗi người (2)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Đầu Mộc Vũ càng cúi thấp hơn: “Thần hổ thẹn.” Hắn xuất thân từ giang hồ, còn giao chiến với bọn họ, lại không biết được võ công của họ đến từ đâu. Hai tên thích khách này bỗng dưng xuất hiện, chưa từng để lại dấu vết trên giang hồ trước đó.
Khánh Đế tựa người vào ngai vàng, hai tay giao nhau, vẻ mặt có chút hung ác: “Ngươi nghĩ thế nào về Vô Ưu công chúa?”
Mộc Vũ im lặng trong chốc lát, chậm rãi lên tiếng: “Vô Ưu công chúa thông minh tài trí là chuyện hiển nhiên, nhưng thần cũng không cho rằng nàng cố ý tiếp cận Cố thái phi, trừ khi...” Trừ khi hoàng thượng đã từng nói cho Lưu hoàng hậu, không thì Vô Ưu công chúa không thể nào biết được trên tay Cố thái phi có kim bài đặc xá.
Khánh Đế đanh mặt lại: “Chuyện kim bài đặc xá bị mất, chỉ có mình trẫm biết.”
Mộc Vũ không dám nhắc lại đề tài vừa nãy: “Nếu loại bỏ khả năng công chúa biết được sự tồn tại của kim bài, vậy thì chính là Cố thái phi và Hoài vương đang lợi dụng công chúa.”
Khánh Đế khẽ nhếch môi: “Trẫm tin tưởng một người xem tôn nghiêm bản thân còn quan trọng hơn mạng sống không thể nào tự lấy đá đạp chân mình được.” Có một câu nàng nói rất đúng, chỉ cần một ngày cha của nàng vẫn còn tại vị, thì nàng chính là công chúa tôn quý nhất nước Đại Nguyên. Ngược lại, kết cục của nàng chắc chắn còn thảm hơn việc bị nhốt ở lãnh cung.
“Thần hiểu được.”
“Về hai tên thích khách kia, trẫm sẽ phái người đi dò la, ngươi cứ chuyên tâm làm cận vệ cho Vô Ưu công chúa, tra ra chân tướng việc Hoài vương Phủ rốt cuộc có ẩn giấu bí mật gì hay không cho trẫm.”
“Thần tuân chỉ.”
Khánh Đế lưỡng lự một lát, sau đó vẫn thong thả nói thêm một câu: “Còn về Vô Ưu công chúa, tạm gác lại kế hoạch đi.” Có thêm một nữ nhi như nàng đối với ông ta cũng không phải là chuyện xấu.
“Vâng, thần xin cáo lui!”
Sau khi Mộc Vũ rời khỏi, ám vệ lẳng lặng xuất hiện.
“Đi tra xét hai tên thích khách này.”
“Các ngươi là đội cận vệ của bổn công chúa, bổn công chúa quan tâm lo lắng là điều nên làm. Ngoại trừ bạc của triều đình, bổn công chúa cũng đưa cho người nhà của những thị vệ đã hy sinh thêm hai trăm lượng tiền trợ cấp, đưa những người bị thương năm mươi lượng tiền dưỡng thương, việc này ngươi tự mình phái người đi làm đi.”
“Vâng, mạt tướng thay bọn họ cảm tạ đại ân của công chúa, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Nguyên Vô Ưu lại nói: “Ngày ấy may mắn được vài vị công tử tương trợ, bổn công chúa mới có thể gặp dữ hóa lành. Ngươi đi sắp xếp một chút, trưa mai bổn công chúa mở tiệc chiêu đãi các vị công tử ở Vọng Giang Các, để tỏ ý báo đáp ơn cứu mạng của họ.”
“Vâng.” Mộc Vũ cụp mắt cung kính lui xuống.
…
Nhận được thiếp mời do Mộc Vũ tự tay đưa đến, phản ứng của mỗi người đều khác nhau.
Nhìn thiệp mời trong tay, Cố Lăng chìm trong suy nghĩ, từ khi xảy ra chuyện ở lễ hội hoa đăng, hắn đã tự động xin đi tra án, mong muốn có thể bắt tay điều tra vụ thích khách ám sát Vô Ưu công chúa. Không nằm ngoài dự đoán, hoàng thượng nhanh chóng ân chuẩn hắn nhậm chức Hình Bộ thị lang.
Điều tra vụ thích khách ám sát Vô Ưu công chúa chỉ là một cái cớ, thứ hắn quyết tâm muốn làm rõ là kẻ đứng đằng sau.
Có người ẩn trong bóng tối âm mưu làm hại triều đình, đây là chuyện không còn gì nghi ngờ nữa.
Trước mặt hắn có hai con đường, một là tra ra chứng cứ chứng minh Hoài vương có ý mưu phản, đại nghĩa diệt thân, quy phục hoàng thượng, để tự bảo vệ mình.
Hai là... phụ tá Hoài vương, mưu đồ tạo phản, kết quả của chuyện này hoặc là thắng, hoặc là cả nhà đều bị chém đầu.
Kỳ thực hai con đường này đối với Cố gia mà nói, có lẽ tất cả mọi người sẽ nghiêng về cái thứ nhất. Tuy nhiên cô mẫu đã hy sinh vì Cố gia nhiều đến thế, sao bọn họ có thể làm như vậy? Nhưng nếu không làm, thì Cố gia cũng không thể thực sự giúp đỡ Hoài vương tạo phản, trừ phi...