Phượng Kinh Thiên
Chương 94 : Tiếng tiêu trong bữa tiệc (1)
Ngày đăng: 13:54 30/04/20
Lâm Doanh Doanh sững sờ: “Tại sao?”
Lâm Duy Đường chỉ cười không nói. Nam nhân tranh ngoại quyền, nữ nhân đấu nội trạch, sự thông minh của mẫu thân hắn chỉ thích hợp yên ổn trong nhà. Ngày xưa sở dĩ di mẫu có thể thắng được trí tuệ của mẫu thân, cũng bởi vì di mẫu có được tâm kế sâu xa hơn.
Mưu lược cũng không chỉ đơn giản là đi một bước tính một bước, hay binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Doanh Doanh chịu sự ảnh hưởng lớn từ mẫu thân, nếu nàng gả cho bất kỳ thế gia vọng tộc nào, thậm chí là hậu cung của hoàng tộc, hắn tin nàng đều có thể ứng phó được. Nhưng nếu thực sự đứng lên tranh đoạt quyền lợi bên ngoài cùng nam nhân, chung quy vẫn còn kém cỏi. Đương nhiên, nếu đối thủ của nàng không quá mạnh, có lẽ với trí tuệ và tâm kế của nàng, cũng có thể đạt được mong muốn.
Văn Vô Hà từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, chỉ ung dung tự tại thưởng thức trà, tựa hồ không quan tâm những chuyện trước mắt, nhưng gương mặt thanh tú lại hiện vẻ sâu xa khó dò.
Nguyên Vô Ưu, quả thật là một người thú vị! Không một ai nhìn thấu nàng, không một ai hiểu được nàng. Văn Vô Hà cũng bắt đầu hoài nghi, phải chăng dáng vẻ kiêu ngạo ấy, chẳng qua cũng chỉ là một góc nho nhỏ trong con người nàng?
Rốt cuộc Nguyên Vô Ưu thật sự là một người như thế nào?
Lần này lên Kinh thành, mục tiêu của hắn là Lâm Duy Đường, gia tộc Đệ Ngũ đến đời này đã gặp phải nguy cơ lớn nhất. Con nối dòng của gia chủ đơn bạc, công tử Đệ Ngũ Hạo là con nuôi, chẳng ai thèm coi trọng hắn. Là con trai của đích trưởng nữ của gia chủ Đệ Ngũ gia, Lâm Duy Đường muốn làm chủ gia tộc Đệ Ngũ, điều này hắn có thể hiểu được. Nhưng hắn lại là con trai của thứ nữ của gia chủ nhà Đệ Ngũ, hắn cũng muốn mở rộng thế lực cho Văn gia.
Hắn nghĩ rằng vị biểu huynh này sẽ sử dụng thủ đoạn tranh đoạt. Ngay lúc một lòng một dạ chuẩn bị vào cuộc, thì lại phát hiện Lâm Duy Đường tạm ngừng mọi hành động, chỉ tập trung vào Kinh Bắc.
Theo sự hiểu biết của Văn Vô Hà đối với Lâm Duy Đường, trừ phi Kinh Bắc xảy ra chuyện quan trọng hơn, bằng không hắn sẽ không bỏ dở kế hoạch đã dự tính được ba năm của mình.
Bất kể là vì mục đích gì, đương nhiên hắn phải lên Kinh một chuyến để thăm dò thực hư.
Người nhà họ Lâm cũng chẳng hề ngạc nhiên về việc hắn lên Kinh, nhưng suy cho cùng, đây cũng là Kinh Bắc - kinh đô của hoàng quyền, xuất thân của Lâm Duy Đường rành rành ở đó. Ba năm trước, khi Lâm gia thành công trong việc dò xét điểm mấu chốt của Khánh Đế, hiển nhiên trong lòng Khánh Đế bọn họ đã được chấp nhận, nhưng hắn thì khác, nếu hắn công khai xuất hiện với thân phận công tử Văn gia, nhất định sẽ khơi lên sự ngờ vực từ ông ta.
Tuy nét mặt bốn người vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đều có chút kinh ngạc và ngoài ý muốn. Bởi vì đây là tiệc do công chúa mời, nên bọn họ đều đến trước nửa canh giờ, lại không ngờ công chúa còn đến sớm hơn và… đang chờ bọn họ?
Văn Vô Hà im lặng nở nụ cười, hắn càng ngày càng tò mò về vị Vô Ưu công chúa này.
Nhìn những thị vệ canh giữ trong Vọng Giang Các cùng với các thái giám cận vệ đang kính cẩn đợi trước cửa, ánh mắt Lâm Duy Đường hơi lóe lên. Được lắm Nguyên Vô Ưu! Nàng không cần nói thêm gì nữa, chỉ thể hiện thành ý như vậy là đủ rồi!
Cố Lăng quan sát Tiểu Cao Tử có chút lạ mặt, thân thiết hỏi một câu: “Không biết vết thương của hai vị cô cô Ngọc Châu, Ngọc Thúy thế nào rồi?”
Tiểu Cao Tử cười trả lời: “Nô tài thay hai vị cô nương cảm tạ Cố thiếu gia quan tâm, vết thương của Ngọc Châu cô cô đã tốt hơn nhiều, còn Ngọc Thúy cô cô nặng hơn một chút, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Cố Lăng cười nhẹ: “Thế thì tốt, công chúa đến đây từ lúc nào vậy?”
Tiểu Cao Tử cung kính đáp: “Công chúa đã đến được một lúc.”
Cố Lăng gật gật đầu, không lên tiếng nữa.
Bốn người theo Tiểu Cao Tử đi đến gian phòng ở lầu hai, Tiểu Cao Tử đứng ngoài cửa cung kính hướng trong phòng bẩm báo: “Chủ tử, bốn vị công tử đã đến.”
“Cho mời!“.
Tuy rằng chỉ là hai chữ “cho mời”, nhưng thanh âm cũng không hờ hững như đêm Nguyên tiêu ấy. Giọng nói của hôm nay vẫn mang theo chút lành lạnh nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng, khiến người ta nghe xong trong lòng nảy lên một cảm giác ngứa ngáy, khó tả thành lời.