Phượng Kinh Thiên

Chương 97 : Đánh cược bằng cả mạng sống (1)

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Hắn đã có đáp án!



...



Đêm khuya tĩnh mịch, thân người nhanh nhẹn lao vút đi như thoi đưa, di chuyển trong Hoài Vương Phủ như chốn không người, rất nhanh đã đến nội uyển của Hoài vương. Trong phòng ngủ vẫn sáng đèn, dưới ánh đèn cầy chỉ thấy một mình Tiểu Lý Tử đang ngủ gà ngủ gật trực đêm.



Một viên đá nhỏ phi tới đụng trúng người Tiểu Lý Tử, thân hình ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc của Tiểu Lý Tử lập tức mềm nhũn, gục đầu xuống ghế và ngất đi hoàn toàn.



Bóng đen nhẹ nhàng tiến vào trong phòng, hắn chỉ để lộ đôi đồng tử đẹp hút hồn đang cảnh giác nhìn quanh. Sau khi xem xét tình hình, hắn mới nhẹ nhàng giơ tay kéo khăn bịt mắt xuống.



Hoài vương đang nằm trên giường, hắn ngủ có chút không ngon giấc, lông mày khẽ nhíu lại, nhưng quả thực là đang ngủ say.



Bóng đen nheo mắt, rút ra cây dao găm tỏa ra sát khí sắc lạnh, dưới ánh đèn mập mờ càng khiến người ta lạnh xương sống.



Nhưng người nằm trên giường vẫn không hề hay biết, cũng không có bất kì ai đến ngăn chặn.



Cây dao găm trong tay hắn từng chút từng chút kề sát cổ Hoài vương, chỉ cần dùng một lực rất nhỏ là có thể cắt đứt cổ Hoài vương.



Tuy vậy trong phòng vẫn tĩnh lặng như tờ, không có bất kì động tĩnh gì hay một tiếng thở.



Ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, lẽ nào người đứng sau mọi chuyện thật sự không phải là Hoài vương? Nếu không thì tại sao trong phủ không có lấy một cao thủ, tất cả đều chỉ là thái giám, thị vệ bình thường?



Mắt hắn híp lại, ngón tay nhẹ nhàng điểm huyệt vài cái lên người Hoài vương. Một lúc sau, cây dao găm liền kề sát cổ Hoài vương, lực tuy rất nhỏ nhưng lưỡi dao sắc bén rất nhanh đã cứa rách cổ, máu tươi chảy ra thành dòng từ làn da trắng bệch.



Hoài vương vẫn điềm nhiên ngủ, hắn giờ như cá nằm trên thớt, chỉ cần dùng thêm chút sức, e là có muốn cũng không thể tỉnh lại nữa.
Tiểu Lý Tử đang dùng mọi cách sưởi ấm cơ thể cho Hoài vương, khi thì đốt lò, khi thì đắp chăn, khi thì dùng khăn ấm lau người. Không rõ là đang bận rộn hay là lo lắng, sợ hãi mà cả người Tiểu Lý Tử mềm nhũn giống như bị nhúng nước, mặt cắt không còn giọt máu.



Nguyên Vô Ưu chạy tới trước giường thì bỗng ngây người khựng lại, nhìn chằm chằm vào Hoài vương đang không khác gì người chết.



“Công chúa...”



“Chủ tử...”



Ngọc Châu và Tiểu Cao Tử hồng hộc chạy vào thở không ra hơi. Chưa kịp chạy lại xem tình hình Hoài vương như thế nào, một người đã tiến lên mặc thêm áo cho Nguyên Vô Ưu đang đứng bất động, người còn lại quỳ xuống đi giày cho nàng.



Mộc Vũ dường như đang bận rộn điều tra hiện trường, thấy Nguyên Vô Ưu, hắn liền lo lắng chạy lên nói: “Mạt tướng...”



Lời hắn vừa thốt ra liền bị thanh âm lạnh lùng của Nguyên Vô Ưu chặn đứng: “Mộc Vũ, ngươi thân là tướng lĩnh hộ vệ của bổn công chúa, phòng nghỉ của bổn công chúa và vương gia chỉ cách một cái sân, thích khách lẻn vào ám sát vương gia, ngươi lại không hề hay biết. Hoài Vương Phủ có đội cận vệ như các ngươi mà lại để cho thích khách ra vào như chốn không người, bổn công chúa còn giữ ngươi lại làm gì?”



Mộc Vũ quỷ rạp xuống đất: “Mạt tướng bất tài, chưa thể điều tra kẻ đã lẻn vào phủ, xin công chúa trách tội.”



“Ngươi quả thật bất tài. Người đâu, lôi Mộc Vũ ra đánh năm mươi trượng vì tội thất trách.”



Hai tên thị vệ sững sờ, cùng liếc nhìn nhau một cái, trong mắt lộ ra một tia do dự.



“Không nghe mệnh lệnh của bổn công chúa đúng không?” Giọng nói Nguyên Vô Ưu cao vút lên, sắc mặt đanh lại lạnh lùng, hàn khí sát người.



Hai tên thị vệ gạt bỏ sự do dự, chỉ đành chắp hai tay thành khẩn: “Thuộc hạ tuân lệnh.”