Phượng Ly Thiên
Chương 104 : Hai đầu tương tư
Ngày đăng: 13:43 18/04/20
“Nhớ ta thì viết thư cho ta.” Phượng Ly Thiên giao con chim ưng do Thiên Cơ Lâu đưa tới cho Hiên Viên Cẩm Mặc, đây là con chim tốt nhất trong Thiên Cơ Lâu (), con ngươi đen bóng cảnh giác nhìn xung quanh, cánh màu xám đen đan xen, móng vuốt sắc nhọn mạnh mẽ, lúc nào cũng sẵn sàng phóng vút lên thẳng trời cao.
(Ở đây tác giả để là Huyền Cơ Lâu, mà từ đầu truyện tới giờ chỉ thấy xuất hiện có Thiên Cơ Lâu thôi, cho nên tui nghĩ là tác giả viết nhầm nên mạn phép sửa lại nha ^^)
Hiên Viên Cẩm Mặc sờ sờ cái đầu màu đen của chim ưng, buông tay thả nó bay lên. Chim ưng vỗ vỗ cánh, vui sướng hòa vào trời xanh, rồi lại nhanh chóng vòng về, lượn vòng trên không trung.
Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, trầm mặc một lát, rồi vươn tay ôm Phượng Ly Thiên vào lòng, vùi đầu trong cổ hắn: “Nếu đến cuối năm ngươi còn chưa về, ta sẽ tới tìm ngươi.”
“Ta đâu có ngốc đến vậy, bốn tháng mà chưa học xong sao?” Phượng Ly Thiên cười khẽ ôm chặt ca ca, an ủi vuốt vuốt lưng y, chậm rãi tách ra, nghiêng tới mổ nhẹ một cái trên môi y, “Không được gọi người thị tẩm, không được cùng phi tử tâm sự dưới trăng, không được uống hoa tửu trong thành, không được bỏ bữa……”
“Dài dòng!” Phượng Ly Thiên chịu trách nhiệm đưa Hiên Viên Cẩm Mặc lên trên bực mình cắt lời Phượng Ly Thiên.
“Ta biết rồi.” Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi cười khẽ, từ từ buông ra bàn tay đang nắm chặt. Phượng Thanh Tuyệt hết kiên nhẫn túm lấy y, nhẹ nhàng nhảy lên vách đá, nhấp nhoáng vài cái đã bay lên đỉnh núi.
“Tham kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Quân đội mặc giáp bạc chờ trên đỉnh núi đồng loạt quỳ xuống, âm thanh đều nhịp vang vọng khắp đất trời.
Hiên Viên Cẩm Mặc đứng trên vách núi, còn chưa kịp nói cám ơn Phượng Thanh Tuyệt, người nọ đã vô thanh nhảy xuống cốc. Y quay đầu nhìn xuống dưới, mây núi lượn lờ, che khuất phong cảnh trong cốc, chỉ còn một khoảng không mênh mông mờ mịt. Thiên nhi ở bên cạnh sư phụ và hoàng thúc, là an toàn nhất, không có gì phải lo lắng. Y vừa an ủi bản thân, vừa thở dài một hơi: “Bình thân.”
Trăng treo trên trời, bởi vì có tuyết rơi mà ánh trăng rất ảm đạm, vành trăng hơi chuyển hồng, khiến người ta nhìn càng thêm vài phần trống vắng. Một bóng đen nhẹ nhàng bay xuống gốc ngô đồng Mặc Thiên cao cao, vào lúc lá rụng, người tới điểm nhẹ mũi chân, theo sức lá rụng mà lộn một vòng giữa không trung, lẳng lặng lẻn vào điện Bàn Long.
Trong cung điện trống trải đã tắt ánh nến, chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu vào, ánh lên màn giường màu vàng sáng. Hắc y nhân kéo vải che mặt màu đen xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo đến gần như yêu dã, giữa mắt phượng khẽ nhếch lưu chuyển quang hoa kim sắc khiến người mê muội. Ba tháng không gặp, dài như ba trăm năm, Phượng Ly Thiên dằn xuống bước chân thật nhẹ, liều mạng đè nén xúc động muốn hô to lên, phóng đến bên long sàng.
Mặc, ta đã về rồi!
“Ư…… Ha……” Tiếng thở dốc ái muội từ trong màn giường phủ chặt long sàng truyền tới, nụ cười của Phượng Ly Thiên lập tức cương cứng tại khóe miệng, tiếng thở dốc ngọt ngào lại tràn ngập từ tính này, chính là giọng của Hiên Viên Cẩm Mặc! Chỉ đao màu bạc tức thì trượt đến đầu ngón tay, không thể dùng lưu hỏa, sẽ làm Mặc bị thương! Hắn bước một bước đến gần long sàng, máu cả người đều chảy ngược, mặc kệ người bên trong là ai, khoảnh khắc màn giường xốc lên đều phải khiến hắn khí tuyệt thân vong.
Màn giường chậm rãi bị kéo lên, tiếng rên rỉ chợt rõ ràng hơn, ánh mắt có thể thấy được mọi vật về đêm nhìn rõ mọi thứ trên giường.
Hiên Viên Cẩm Mặc hơi cuộn người lại, một tay ôm tấm áo choàng lông cừu có hai cục lông màu tím, chôn mặt trong lớp lông tuyết trắng, một tay lần xuống dưới thân, nắm tiểu tiểu Mặc run rẩy di chuyển, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn: “Ưm…… Thiên nhi……”
Nhìn một màn khiến người ta huyết mạch phun trào trước mắt, chỉ đao trong tay Phượng Ly Thiên lập tức rơi xuống, tận lực thả nhẹ giọng nói, gọi: “Mặc.”
Động tác của Hiên Viên Cẩm Mặc nháy mắt tạm dừng, chậm rãi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đột nhiên xuất hiện trước giường, nhưng lại quên mất tiếp theo phải làm cái gì.