Phượng Ly Thiên

Chương 107 : Đau chân

Ngày đăng: 13:43 18/04/20


“Ha ha, hoàng thúc mau tới đây, ha ha ha……” Hiên Viên Bình An đang đắc ý, một quả cầu tuyết đã đập vào gương mặt tròn vo của nó, vội vàng xoay người chạy trốn, lại bị “bụp” một cái chọi trúng mông, nó phấn khích kêu oa oa. Đứa bé nho nhỏ, không nên có nhiều sầu muộn như vậy, dáng vẻ thâm trầm ăn nói cẩn trọng kia, nguyên do là vì thường xuyên cô đơn không được giải sầu. Nếu Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn có đệ đệ ở bên cạnh, thì tính cách của y cũng không trở nên thâm trầm đến vậy.



Hiên Viên Cẩm Mặc đứng cạnh gốc mai, mỉm cười nhìn hai chú cháu đằng kia chơi chọi tuyết, đương nhiên đa phần là người nào đó ỷ mình võ công cao cường biến Đại hoàng tử thành bia sống luyện ngắm ám khí mà thôi. Hoàng hậu đứng bên cạnh có ý muốn trò chuyện với Hoàng thượng, chỉ là đề tài nói đến nói đi cũng toàn là mấy việc nghiêm chỉnh trong An Bình Cung, hoặc là đạo trị quốc gì gì đó.



Tuyết trên đất đã có vài chỗ bị đóng băng, băng vụn lổm chổm. Tuyết đọng thật dày vùi lấp cả hai chân, dính ướt đôi giày màu vàng sáng, khí lạnh nhè nhẹ xâm nhập vào lòng bàn chân, lúc đầu thì không để ý, nhưng chưa được bao lâu, chân trái đá bắt đầu đau âm ỉ. Hiên Viên Cẩm Mặc không thể không nhíu mày, càng không có tính nhẫn nại với mấy lời muốn gây chú ý của Hoàng hậu.



“Phù ” Hiên Viên Bình An mệt đến đầu đầy mồ hôi rốt cục ngã xuống đất, thở phì phò.



Phượng Ly Thiên cười xấu xa đi qua, dùng mũi chân đá đá tiểu tử đã nằm dài trong tuyết kia: “Mới đó mà đã không chịu nổi rồi sao?”



“Hoàng thúc, người bắt nạt con!” Tiểu tử kia vô lực lên án.



“Bình An, không còn sớm nữa, về làm bài tập thôi.” Có lẽ đã cảm nhận được sự lãnh đạm và không kiên nhẫn của Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng không muốn tự tìm mất mặt nữa, liền gọi Đại hoàng tử theo nàng trở về.



Hiên Viên Bình An đành phải đứng lên, lưu luyến nhìn hoàng thúc một cái. Phượng Ly Thiên cười sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: “Về làm bài tập đi, ngày khác rồi tới tìm hoàng thúc chơi.”



“Dạ.” Vẻ mặt thất vọng của Đại hoàng tử lập tức vui vẻ trở lại, cung kính hành lễ với Hiên Viên Cẩm Mặc, “Nhi thần cáo lui.” Rồi ngoan ngoãn để Hoàng hậu dắt đi.



“Chúng ta cũng trở về đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn xuống đau nhức co rút bên chân trái, đi qua kéo tay Phượng Ly Thiên.



“Mới ra ngoài mà sao lại về rồi? Mặc, không phải ngươi muốn đạp tuyết sao?” Phượng Ly Thiên cười khẽ, cởi áo choàng trên người xuống khoác lên người ca ca.
Vốn định giống như trước kia, chịu đựng qua một đêm, nhưng mà, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp sao lưng, Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, nhẹ giọng gọi: “Thiên nhi…… Thiên nhi……”



“Mặc…… Làm sao vậy……” Phượng Ly Thiên mang theo nồng đậm giọng mũi mơ hồ đáp.



“Đau……” Trong giọng nói mang theo sự ỷ lại mà chính y cũng chưa từng phát hiện.



Phượng Ly Thiên bật mở mắt ra: “Đau ở đâu? Chân sao?” Chiếm được trả lời xác định, hắn liền xoay người Hiên Viên Cẩm Mặc lại, hai người nằm đối mặt nhau, vươn tay kéo chân trái của người trong lòng đặt lên lưng mình, tụ nội lực trong lòng bàn tay, phủ lên đầu gối lạnh lẽo kia, đưa Lưu hỏa vào kinh mạch trên đùi y, dẫn đường Lưu hỏa vận hành dọc theo kinh mạch trên đùi. Lưu hỏa vốn không thể vận hành trong cơ thể người chưa từng luyện qua nó, nhưng Phượng Ly Thiên đã luyện đến tầng thứ chín, có thể cùng Lưu hỏa hai hợp thành một, Lưu hỏa là một bộ phận của hắn, dĩ nhiên có thể vận dụng thoải mái, không bị hạn chế.



Đợi đến khi Lưu hỏa quen với hoàn cảnh mới, liền biến chân của Hiên Viên Cẩm Mặc cũng trở thành một phần thân thể của Phượng Ly Thiên, bắt đầu lưu chuyển tự nhiên giữa hắn và chân y, đến lúc này Phượng Ly Thiên mới thả lỏng tâm thần, để mặc chân khí tự hành chuyển động, dùng tai trái ôm Hiên Viên Cẩm Mặc, trấn an hôn hôn thái dương y, yên tâm ngủ.



Lưu hỏa ấm áp vận chuyển giữa gân mạch, trừ bỏ hàn thấp trên đùi, vô cùng thoải mái. Hiên Viên Cẩm Mặc hừ khẽ một tiếng, cọ cọ hai má lên ***g ngực rộng lớn bên cạnh, yên tâm ngủ. Từ khi bắt đầu mùa đông đến nay, đây là lần đầu tiên y ngủ say như vậy. Xem ra, mùa đông này, không cần lo lắng nữa.



Sáng sớm hôm sau, tiếng thét chói tai của Hoàng hậu phá vỡ yên tĩnh trong cung, không tìm thấy Đại hoàng tử!



Thượng Quan Tư Di hoang mang rối loạn chạy đến điện Bàn Long khóc kể, nói là đến sáng mới phát hiện không thấy Hiên Viên Bình An đâu cả, cũng run rẩy trình lên một lá thư tìm thấy trong phòng Đại hoàng tử.



Phượng Ly Thiên nhận lấy lá thư xem một lượt, đồng tử chợt thắt lại, trên thư yêu cầu Hiên Viên Cẩm Mặc trả lại những trưởng lão Hàn Cốc đang bị giam giữ, đồng thời tự mình đến bên sườn núi phía Tây đưa người, không được dẫn theo quân đội hay ám vệ.



Kí tên cuối thư — Diêu Bách Tùng.