Phượng Ly Thiên

Chương 111 : Phiên ngoại 3 – uống nhầm thuốc

Ngày đăng: 13:43 18/04/20


Ngày nghỉ dài tới mười ngày, cứ ngây ngốc trong hoàng cung thì quá lãng phí, lo lắng chân Hiên Viên Cẩm Mặc gặp lạnh sẽ đau, Phượng Ly Thiên quyết định dẫn y đến Phượng Cung ở qua mùa đông này.



Chỗ của Phượng Cung là nơi núi lửa hoạt động, khắp nơi đều là suối nước nong, bốn mùa như xuân, rất tốt cho chân của Mặc. Cho nên, khi Hiên Viên Cẩm Mặc tỉnh lại sau đêm động phòng hoa chúc kịch liệt, liền phát hiện mình đang ở trong rộng lớn ấm áp, Phượng Ly Thiên chen chúc trong một cái chăn với mình nhàn nhã xem sách.



“Thiên nhi, đang đi đâu vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc dụi dụi mắt, muốn ngồi dậy.



Phượng Ly Thiên buông quyển sách trên tay xuống, ôm y vào trong lòng: “Đến Phượng Cung đó, không phải tối qua chúng ta đã nói rồi sao?”



“À.” Hiên Viên Cẩm Mặc dựa vào ngực hắn ngáp một cái, “Giờ đi tới đâu rồi?”



“Qua địa giới huyện Chương.” Phượng Ly Thiên đưa tay vén màn lên một chút, gió lạnh như băng lập tức thổi vào, khiến tinh thần tỉnh táo hẳn lên.



“Nhanh vậy sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ ửng phía chân trời, đây là cảnh tượng lúc mặt trời lặn mà! Mình đã ngủ hết cả ngày sao?



Phượng Ly Thiên mím môi buồn cười, đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, đương nhiên không khỏi có hơi kích động, vì thế nên lỡ làm tới sáng, vì không để trễ hành trình nên hắn dứt khoát ôm Mặc lên xe ngủ. “Có đói bụng không? Ăn chút điểm tâm trước đi, lát nữa đến trấn trên ta lấy cho ngươi chút đồ nóng.”



Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, nhận lấy điểm tâm lặng lẽ ăn.



Trấn nhỏ này là nơi trọng yêu lưu thông Nam Bắc, rất nhiều người đến Giang Nam đều phải đi qua đây, cho nên khách sạn luôn rất đông đúc. Lúc nhóm người Phượng Ly Thiên tới thì trời đã tối, lúc này rất khó đặt được phòng, cũng may nơi này có phân bộ của Phượng Cung, là một khách sạn lớn dưới tên nhà Mộ Dung, hằng năm nơi này đều giữ lại phòng cao cấp cho Phượng Cung, để tiện cho người của Phượng Cung ra ngoài làm việc.



Phượng Ly Thiên cần một gian thượng phòng, chưởng quầy báo với hắn rằng hai gian thượng phòng giữ cho Phượng Cung đã bị lấy mất một gian. Phượng Ly Thiên nhướn này, người có thể dùng phân bộ của Phượng Cung tất nhiên địa vị không thấp, chỉ là không biết là ai. Vì thế, lúc hai người dùng cơm ở đại sảnh liền nhìn thấy Phượng Thanh Tuyệt đang uống rượu một mình trong góc.



Hai người liếc nhìn nhau một cái, bưng rượu và thức ăn dời lên bàn sư phụ.



“Sao các ngươi lại ở đây?” Phượng Thanh Tuyệt nâng mắt liếc hai người một cái, rất tự nhiên mà bắt đầu ăn thức ăn Phượng Ly Thiên bưng tới.
Lam Cẩn nhận lấy bầu rượu, chẳng thèm nhìn tới đã uống một hơi cạn sạch.



“Cẩn, nói thật đi, ngươi thích Mộ Dung Kì phải không?” Phượng Ly Thiên cười tủm tỉm hỏi.



“Hắn?” Lam Cẩn nhíu nhíu mày, trái tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu thấy phiền não.



Phượng Ly Thiên vươn tay vò rối mái tóc gọn gàng của Lam Cẩn: “Ngươi đó, cứ luôn chậm hiểu như vậy.” Hắn giống như bất đắc dĩ mà thở dài, kéo kéo người còn đang ngồi ngơ ngác, “Về ngủ đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”



Đêm đã qua giờ Tý, ngoài phòng Lam Cẩn.



“Ngươi chắc chắn thuốc kia có tác dụng chứ?” Mộ Dung Kì hưng phấn hỏi.



Phượng Ly Thiên nhíu mày: “Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ngươi chắc chắn muốn ở đây lòng vòng với ta chứ?”



Mộ Dung Kì cười ha hả, sờ sờ hương cao tốt nhất đã chuẩn bị sẵn trong ngực, xoa tay lắc mình đi vào.



“Ngươi cho Cẩn uống thuốc gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc tò mò hỏi.



“Suỵt ” Phượng Ly Thiên cười khẽ ôm lấy y bay về thâm viện Ngô Đồng, nói nhỏ vào tai y, “Chính là Tiêu Hồn tán do hoàng thúc phối đó thôi.”



“Vậy ngày mai ngươi phải giải thích với Mộ Dung Kì thế nào?”



“Giải thích cái gì? Không phải chỉ là uống nhầm thuốc thôi sao.”