Phượng Ly Thiên

Chương 12 : Gặp nạn

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Ra khỏi núi Thương Nham,phía trước không xa là đường lớn, cỏ non quanh bờ suốt phảng phất sắc xanh, tranh nhau chạy đến cuối chân trời. Cưỡi con ngựa lấy được từ Thượng Kiếm Sơn Trang, Phượng Ly Thiên một tay nắm dây cương, một tay kia có chút nhàn nhã mà xoay chỉ đao. Chỉ đao khéo léo màu bạc có hai mặt đều là lưỡi đao, không có trang trí dư thừa gì, xoay vòng giữa hai ngón tay thon dài hữu lực.



() Chỉ đao: Đao có thể giấu giữa những ngón tay.



Phượng Ly Thiên đã quen lúc suy nghĩ thì sẽ xoay chỉ đao, như vậy có thể khiến hắn bảo trì cảnh giác, thuận tiện huấn luyện độ linh hoạt của ngón tay. Chuyện phát sinh hai ngày nay có rất nhiều thứ cần suy xét, thám tử Ngưng Huyết Các, Thượng Quan gia lấy lòng, tổ chức thần bí ở Lô Châu……



Thấy Phượng Ly Thiên nửa ngày không nói câu nào, Hiên Viên Cẩm Mặc giục ngựa đi trước Phượng Ly Thiên vài bước, liếc mắt nhìn một cái, vừa lúc có thể nhìn thấy quang hoa lưu chuyển trong mắt Phượng Ly Thiên. Hiên Viên Cẩm Mặc rất tò mò với đôi mắt kỳ lạ của Phượng Ly Thiên, ánh vàng nhạt kia chưa từng xuất hiện khi ở Thượng Kiếm Sơn Trang, hình như là có thể khống chế. Chỉ đao và tàn ảnh của nó dưới ánh mặt trời hợp thành một đường sáng màu bạc, hơn nữa có hơi giải phóng nội lực hộ thể, khiến cái nhếch môi của Phượng Ly Thiên tràn ngập hơi thở nguy hiểm.



Nhịn không được lại liếc nhìn một cái, vừa lúc lại đối diện với đôi mắt phượng cười như không cười kia. Phượng Ly Thiên cong khóe môi: “Làm sao vậy?”



Muốn dời tầm mắt đã không còn kịp, Hiên Viên Cẩm Mặc trực tiếp trừng mắt nhìn Phượng Ly Thiên một cái, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn đường: “Ngươi không muốn kết giao với Thượng Quan gia, thì cần gì phải lấy ngựa của người ta?”



Phượng Ly Thiên cười khẽ ra tiếng: “Bọn họ tình nguyện đưa, chúng ta cũng đang cần. Có tiện nghi vì sao không chiếm?”



“Người trong giang hồ không phải rất chú ý đến đạo nghĩa sao?”


Đột nhiên, từ đầu tường bốn phía “vút vút vút” bắn ra vô số ám tiễn, Hiên Viên Cẩm Mặc nhanh chóng rút kiếm đón đỡ. Phượng Ly Thiên vận chuyển nội lực đánh văng mũi tên xung quanh, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc lăn một vòng, lui đến trước cửa căn nhà cũ, rời khỏi phạm vi bao vây của mưa tên. Lúc Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc, vì sợ y bị chấn thương mà đã thu hồi nội lực, cho nên không tránh khỏi bị trúng hai tên.



Phượng Ly Thiên rên rỉ một tiếng, nhổ xuống hai mũi tên cắm trên vai, nhanh chóng điểm hết huyệt đạo xung quanh, vừa để cầm máu, vừa phòng ngừa độc tố trên mũi tên lan tràn. Chắc vì đã dùng hết tên, mười mấy cái hắc y nhân “xoát xoát” từ sau tường nhảy ra, ba mặt vây công hai người.



“Hừ, Ngưng Huyết Các?” Phượng Ly Thiên trừng mắt nhìn một đám sát thủ trước mắt, liếm liếm vết máu trên cánh tay, xác nhận trên tên không có bôi độc.



Sát thủ lao tới như đạn được bắn ra, Phượng Ly Thiên nâng tay đánh hai chưởng, trước khi sát thủ rút đao đã chấn nát tâm mạch của hắn. Sát thủ bình thường đều có tốc độ rất nhanh, nhưng nội lực không đủ, cho nên ở trước mặt Phượng Ly Thiên cũng không có chỗ tốt gì.



“A ” Đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, đúng là tiểu khất cái kia nghe được tiếng vang chạy ra. Hiên Viên Cẩm Mặc dùng một kiếm ngăn lại sát thủ đang đánh về phía tiểu khất cái, giữa thắt lưng bỗng truyền đến một trận đau đớn sắc nhọn. Chỉ thấy trên mặt tiểu khất cái kia lộ ra nụ cười quỷ dị, một thanh chủy thủ đã đâm vào phần bụng bên trái của Hiên Viên Cẩm Mặc.



“Mặc ” Phượng Ly Thiên gào lên xông đến, bàn tay như có hỏa diễm thiêu đốt mang theo nội lực hùng hậu nháy mắt đánh tiểu khất cái bay xa mấy trượng. Ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, ánh vàng nhạt lưu chuyển trong mắt phượng đậm hơn, những sát thủ còn lại nhìn thấy ánh mắt của Phượng Ly Thiên đều hoảng sợ một hồi. Hiện tại, dĩ nhiên bất chấp có thể bại lộ thân phận hay không, Phượng Ly Thiên vận nội lực vào tay phải, giữa lòng bàn tay tựa như có hỏa diễm thật sự đang xoay tròn bốc lên ngùn ngụt, chưởng phong cường đại như xen lẫn tiếng kêu trong trẻo của Phượng Hoàng, mọi người còn chưa kịp thấy rõ một chưởng kia xuất ra thế nào thì đã khí tuyệt bỏ mình.



Phượng Ly Thiên ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, nháy mắt bay tới một gốc cây đại thụ, nhanh chóng điểm hết huyệt đạo xung quanh miệng vết thương để cầm máu, thuận đường nhét vào miệng Hiên Viên Cẩm Mặc một viên Bảo mệnh đan. Xé mở y phục xung quanh miệng vết thương, cẩn thận kiểm tra một phen, may là chủy thủ vừa vặn cắm dưới xương sườn nửa tấc, không thương tổn gì đến nội tạng. Lấy ra thuốc trị thương tùy thân ra, cẩn thận rắc lên, hơi do dự nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Hiên Viên Cẩm Mặc, nắm thanh chủy thủ nhanh chóng rút ra.



“A ” Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thể đau đến run rẩy một hồi. Phượng Ly Thiên đau lòng ôm chặt người trong lòng, cái đám hỗn tạp khó ưa này, ngày khác nhất định phải bắt bọn họ trả giá gấp trăm lần!