Phượng Ly Thiên
Chương 15 : Y mộng lâu
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Trong nháy mắt Hiên Viên Cẩm Mặc đã ngây người ở Lô Châu gần nửa tháng, trong nửa tháng này các phương diện điều tra đều xem như thuận lợi, tuy chưa điều tra rõ nơi tồn tại thật sự của Minh Giáo, nhưng danh sách quan viên tham gia phản đảng ẩn nấp ở Lô Châu đã được liệt kê rõ ràng. Chỉ là, y còn chưa gặp lại thiếu niên họ Phượng kia, thiếu niên làm cho y cảm thấy ấm áp.
“Hiện tại ngươi đến phủ Tướng quân ở Thành Nam, giao phong thư này cho Triệu tướng quân.” Hiên Viên Cẩm Mặc đưa một phong thư cho Đỗ Thì Hành.
“Điện hạ muốn mượn binh của Tướng quân sao?” Đỗ Thì Hành có chút nghi hoặc, “Hiện giờ đã là hoàng hôn, trước khi trời tối sẽ đóng cửa cửa thành, nếu điện hạ muốn tiến hành tối nay, chỉ sợ không kịp điều binh.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn hàng mày đẹp: “Việc này không cần ngươi phải lo lắng.”
“Dạ, vi thần lắm miệng, điện hạ thứ tội.”
Hiên Viên Cẩm Mặc khoát tay không nhiều lời nữa. Đỗ Thì Hành cuống quít lui xuống, ra khỏi cửa phòng, mới giật mình nhận ra bản thân đã toát đầy mồ hôi lạnh. Dù không phải mới đi theo Hiên Viên Cẩm Mặc ngày một ngày hai, nhưng vẫn sẽ bị khí chất vương giả ngẫu nhiên hiển lộ của y làm chấn động. Hiên Viên Cẩm Mặc vốn không thích cười, khuôn mặt lạnh lùng không giận tự uy, nếu y mở miệng răn dạy, dù là Ngụy Nham thường xuyên đi theo y cũng sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhìn Đỗ Thì Hành lau mồ hôi rời đi, Ngụy Nham không khỏi thầm cảm thán, điện hạ quả thật rất giống bệ hạ, thậm chí còn lợi hại vệ hạ, không nhìn ra vui buồn, khiến người ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu suy nghĩ thật sự của y.
“Chúng ta đi.” Thanh âm không độ ấm của Hiên Viên Cẩm Mặc truyền đến, đánh thức Ngụy Nham đang miên man suy nghĩ.
“Dạ!” Ngụy Nham lập tức đuổi theo, “Điện hạ, chúng ta đi đâu?”
“Phủ Lô Châu.” Hiên Viên Cẩm Mặc đeo bội kiếm, tao nhã ra ngoài.
Ngụy Nham vội vàng ra hiệu bảo thị vệ khác đuổi theo, mình thì đi sau Hiên Viên Cẩm Mặc vài bước, bảo hộ bên cạnh.
Làm Tri phủ Lô Châu giàu có và đông đúc, phủ nha tất nhiên sẽ xây dựng rất khí thế rộng rãi, trước cửa là sư tử đá giương nanh múa vuốt cao chừng hai người, cửa phủ màu son cao lớn uy vũ, phía trên treo tấm biển “ phủ Lô Châu”. Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không nhìn nhiều, ra hiệu bảo Ngụy Nham bước lên gọi cửa.
Nha dịch trông cửa xấu xí, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Làm gì làm gì đó? Đã giờ nào rồi? Có việc gì ngày mai rồi đến, lão gia nhà ta đang bận!”
Hai cái hắc y nhân hành lễ với Hiên Viên Cẩm Mặc, rồi lại nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Sau đó, Triệu tướng quân đóng ở Lô Châu một tay nắm thương, một tay dẫn Tri phủ Lô Châu chạy trốn đi tới. Vứt thân thể mập mạp của Tri phủ Lô Châu ra phía trước, phát ra tiếng va chạm nặng nề. Bộ pháp vững vàng tiêu sái đi đến, quỳ một gối xuống trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc: “Thần cứu giá chậm trễ, xin thái tử điện hạ trách phạt.”
“Không muộn, tới vừa lúc,” Tiến lên từng bước nâng Triệu tướng quân dậy, “Tướng quân xin đứng lên.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nhìn tiễn sĩ (lính bắn cung) mặc ngân giáp quỳ trên mặt đất, đây là một đội tên tinh nhuệ năm năm trước Hiên Viên Cẩm Mặc nhờ Triệu tướng quân bồi dưỡng cho, hôm nay cuối cùng cũng có công dụng, liền gật gật đầu với Triệu tướng quân: “Làm tốt lắm.”
Triệu tướng quân hàm hậu cười:”Thái tử quá khen.”
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn Tri phủ Lô Châu đã hôn mê một cái, cất cao giọng nói: “Tri phủ Lô Châu bao che, cấu kết phản đảng, ý đồ ám sát thái tử. Bản điện hạ thay phụ hoàng định đoạt, diệt cửu tộc hắn, từ hôm nay trở đi Lại Bộ Thị Lang Đỗ Thì Hành tạm thời nhậm chức Tri phủ Lô Châu, đợi Tri phủ tân nhiệm đến thì mới được về kinh.”
Kỳ thật, thế lực của Minh Giáo, theo Hiên Viên Cẩm Mặc điều tra, ở chỗ sáng ít nhất không đủ gây uy hiếp, huống hồ manh mối ở Lô Châu quá mức rõ ràng, ngược lại càng chứng minh trung tâm phản đảng không phải ở Lô châu. Cho nên Hiên Viên Cẩm Mặc tương kế tựu kế làm lớn chuyện, quan trọng là giết một người răn trăm người, quét sạch quan viên, lập uy cho việc đăng cơ về sau. Quét dọn chướng ngại theo lời phụ hoàng kỳ thật không chỉ có dư nghiệt tiền triều, mà còn bao gồm các quan viên và huynh đệ hòang gia mang trong lòng kế hoạch nham hiểm.
Ngày hôm sau trong thành Lô Châu truyền ra một tin tức, nói thái tử đích thân tới Lô Châu, tiêu diệt phản đảng tiền triều, tru sát kẻ phản quốc, Tri phủ Lô Châu ức hiếp dân chúng đã lâu, bị diệt cửu tộc. Trong nhất thời dư luận xôn xao, dân chúng vỗ tay tỏ ý vui mừng. Thứ dân chúng quan tâm từ trước tới nay không phải chính quyền quốc gia thuộc về tay ai, mà là chính sách của quốc gia có lợi cho cuộc sống của mình hay không. Vì thế, Hiên Viên Cẩm Mặc cho người thả ra càng nhiều tội chứng Tri phủ Lô Châu ức hiếp dân chúng, lấy được vô số lòng dân
Cùng lúc đó, Y Mộng Lâu ở Lô Châu khai trương. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nhìn tiểu bài trong tay, hoa văn tinh xảo dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng trong suốt, tiểu bài màu bạc vốn lạnh như băng nháy mắt có vẻ trở nên ấm áp, tựa như đôi mắt phượng tinh xảo kia, rõ ràng đôi mắt sau như hồ băng, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cô nương mời chào khách trước cửa nhìn thấy Hiên Viên Cẩm Mặc khí chất bất phàm, liền bước lên phía trước nghênh đón: “Công tử mời vào đi ”
Hiên Viên Cẩm Mặc thả tay xuống, giấu tiểu bài trong tay áo rộng thùng thình, tao nhã bước vào.