Phượng Ly Thiên
Chương 20 : Con sói con
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
“Ly Thiên!” Hiên Viên Cẩm Mặc xoay người ngồi dậy, đưa tay muốn lau đi máu tươi nơi khóe miệng của Phượng Ly Thiên. Phượng Ly Thiên cũng không nhúc nhích, mặc cho ngón tay thon dài của y xoa lên khóe miệng mình, sau đó, đột nhiên vươn lưỡi lướt qua đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng kia. Hiên Viên Cẩm Mặc giống như bị phỏng mà rút tay về. Nương theo ánh trăng, nhìn thấy Phượng Ly Thiên đang tà tà cười xấu xa, mắt phượng yêu dã lưu chuyển ánh vàng nhợt nhạt mê hoặc lòng người. Có chút quẫn bách nhắm mắt lại, Hiên Viên Cẩm Mặc đỡ Phượng Ly Thiên đứng lên: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”
Nhóm ám vệ vào lúc sát thủ chắn cương châm đã chế phục hắn, Ám Nhất bước lên điểm mấy đại huyệt của sát thủ. Phượng Ly Thiên lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc đi qua. Sát thủ trừng to đôi mắt xanh biếc, đầy cảnh giác, khiến người ta cảm thấy hắn có thể tùy thời nhào tới cắn ngươi một ngụm, Phượng Ly Thiên không khỏi nhớ tới loài sói đi săn vào đêm trăng tròn.
Kéo xuống tấm vải đen che mặt, lộ ra một gương mặt âm nhu, làn da bởi vì đã lâu không thấy nắng mà có hơi tái nhợt, nhưng cũng không phá hỏng khuôn mặt xinh đẹp này, ngược lại khiến người ta cảm thấy màu sắc như vậy mới phù hợp với đôi mắt xanh biếc kia. Khóe miệng Phượng Ly Thiên nhếch lên tia cười xấu xa, vươn ngón trỏ nâng chiếc cằm thon dài của sát thủ lên: “Không ngờ sát thủ chi vương lại là một mỹ nhân.” Nói xong ngón tay lại lướt xuống, dừng trên cổ, cảm nhận kinh mạch đang đập dưới đầu ngón tay, giống như con sói không thích lộ cổ cho người khác thấy, thân thể sát thủ rõ ràng căng chặt lại.
“Ngươi là cung chủ Phượng Cung?” Sát thủ cố gắng tránh khỏi tay Phượng Ly Thiên.
“Thông minh!” Phượng Ly Thiên tán thưởng nhếch môi, ngón tay đặt trên cổ đột nhiên siết chặt lại, “Nhưng, người quá thông mình thường sống không lâu.”
“Chết trong tay ngươi…… cũng đáng.” Sát thủ gian nan phun ra vài chữ, khí thế trong đôi mắt xanh biếc không chút suy giảm, ở đó không có oán thù, không có tiếc nuối, không có lưu luyến, vẫn hệt như sói con đang rình rập con mồi.
Phượng Ly Thiên nhuớn mày, chậm rãi thả tay ra: “Thú vị.”
“Giống sói con.” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên nói.
Hai người liếc nhìn nhau, thấy được ý tưởng đồng dạng trong mắt đối phương, không khỏi đồng thời bật cười.
Sát thủ thở dốc một hồi, dần dần ổn định lại. Độc dược kia là thứ nhất định phải uống trước khi thi hành nhiệm vụ, một khi bị bắt, chỉ cần vận lực thúc giục thì có thể lập tức độc phát thân vong. Vốn đang muốn kéo dài một hồi rồi nghĩ cách chạy thoát, nghe Phượng Ly Thiên nhắc tới người chí thân, mới nhớ ra người kia còn đang ở trong tay các chủ, mà nam nhân cả người tản mát hơi thở nguy hiểm trước mắt này tuyệt sẽ không thả hắn đi, nếu để các chủ biết hắn bị bắt mà không tự sát, người kia sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế, hắn thúc giục nội lực dẫn phát độc dược.
Phượng Ly Thiên cho hắn uống thuốc gì vậy? Độc này chẳng phải không có thuốc giải sao? Xúc cảm lạnh lẽo như băng kia, chẳng lẽ là thánh dược giải độc “Hàn minh” trong truyền thuyết?
“Một khi đã vậy……” Phượng Ly Thiên thở dài, bắn ra chỉ đao, hai ba cái cắt đứt dây thừng trói chặt sát thủ, giải huyệt đạo cho hắn, “Ngươi đi đi.”
Sát thủ bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, người này muốn thả hắn đi. Hồ nghi quan sát hắn, lại cảm thấy hắn không cần phải nói dối, nhưng cứ vậy mà thả mình đi thật không giống chuyện mà cung chủ Phượng Cung tâm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết sẽ làm.
“Sao? Sợ bản cung nuốt lời?” Phượng Ly Thiên nhếch khóe miệng, “Bản cung cũng chỉ là tiếc nhân tài thôi, nếu ngươi nói đã từng gặp bản cung, nhất định sẽ tự mình mang tới họa sát thân, cho nên bản cung không cần phải diệt khẩu.”
Nói xong, Phượng Ly Thiên xoay người rời đi. Sát thủ sửng sốt một hồi, xoay người, nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
Phượng Ly Thiên nhảy lên một ngọn cây, tiếp tục nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc đang ngẩn người trên cây. Đột nhiên, nghe thấy tiếng ám vệ rút kiếm: “Chủ nhân đã tha cho ngươi không chết, ngươi còn làm gì nữa?”
Quay đầu nhìn lại, sói con mới vừa rời đi đã trở lại, mở to đôi mắt xanh biếc nhìn hắn. Phượng Ly Thiên nhảy xuống, tò mò nhìn hắn: “Sao? Còn muốn đánh nhau hả?”
Sát thủ lắc lắc đầu, trong đôi mắt kiệt ngạo bất tuân như sói hoang lại lộ ra một tia khẩn cầu: “Ngươi, có thể giúp ta cứu một người không?”