Phượng Ly Thiên
Chương 34 : Vô tình gặp phải
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Hiên Viên Cẩm Mặc bước nhanh qua, nhanh chóng bắt lấy bàn tay đang nắm đuôi mèo của Phượng Ly Thiên: “Ngươi……” Có một đáp án đã hiện rõ trong lòng, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không thích hợp. Phượng Ly Thiên bình tĩnh mà vô tội nhìn y, trong mắt phượng yêu dã lưu chuyển kim quang, khiến Hiên Viên Cẩm Mặc không thấy rõ cảm xúc trong đó. Thở dài buông tay ra, nếu hắn chính là Thiên nhi, lúc biết y là Thái tử thì nên nhận ra y rồi.
Rõ ràng nhận ra thống khổ trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên thấy lòng chợt quặt thắt đau đớn, trở tay kéo Hiên Viên Cẩm Mặc vào lòng, nặng nhẹ vừa phải xoa bóp thắt lưng có đường cong hoàn mỹ của y. Ngón tay mang theo chân khí chính xác ấn lên các huyệt vị, giảm đi rất nhiều đau đớn trên thắt lưng và giữa hai chân, khiến cho Hiên Viên Cẩm Mặc thoải mái nheo lại mắt.
Chú mèo bị ép ở giữa rất không vui, ra sức xù lông vung móng, cố gắng nhô đầu ra từ khe hở: “Meo meo ”
Hiên Viên Cẩm Mặc bị bộ dáng của con mèo chọc cười, mím môi cười khẽ, Phượng Ly Thiên bị nụ cười tuấn lãng kia lung lay tâm thần, ghì chặt lấy đầu Hiên Viên Cẩm Mặc, ngậm lấy cánh môi hoàn mỹ kia mà tỉ mỉ liếm cắn, những cái cắn liếm vốn dịu dàng lại bởi vì sự nôn nóng trong lòng mà trở nên có chút thô bạo, khiến Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy khó thở mà cúi đầu nức nở. Chú mèo bị kẹp ở giữa lại chẳng được ai cứu vớt, càng thêm cố sức chui ra ngoài, Hiên Viên Cẩm Mặc nhân cơ hội đẩy Phượng Ly Thiên ra. Hiên Viên Cẩm Mặc hung hăng trừng người nào đó còn đang chậm rãi liếm liếm môi, ôm lấy chú mèo đáng thương chịu đủ áp bức vào trong lòng. Phượng Ly Thiên ghen tị nhìn con mèo được Hiên Viên Cẩm Mặc ôm vào lòng, lại nhìn thấy lỗ tai đã hồng thành màu mã não của Hiên Viên Cẩm Mặc, tâm tình không khỏi tốt lên. Vì thế đưa tay, ôm cả người lẫn mèo vào trong lòng.
“Mặc, sao con mèo này lại lớn vậy chứ? Sau này cho nó ăn ít thôi, nó cũng béo quá rồi……”
Mèo trừng to mắt kháng nghị, Phượng Ly Thiên đưa tay búng lên cái đầu đầy lông kia, mèo ta tủi thân chui vào trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được mỉm cười: “Con mèo này đã hơn mười tuổi rồi, đương nhiên rất lớn…… Thiên nhi, rất thích nó……” Chính bởi vì nó là vật của Thiên nhi, cho nên y mới có thể tận tâm như thế. Trong phòng đột nhiên trở nên yên ắng, Phượng Ly Thiên thở dài, ôm người thật chặt vào lòng, cô đơn trong câu nói kia khiến lòng hắn cũng đau đớn vạn phần. Muốn nhận nhau, nhưng hắn biết rõ hơn bất kỳ ai khác, Hiên Viên Cẩm Mặc từ nhỏ được giáo dục theo cung cách đế vương chính thống sẽ không thể nào chập nhận chuyện bọn họ là huynh đệ lại yêu nhau, cho nên, vẫn còn chưa phải lúc.
‘Mặc, thật xin lỗi, ta chỉ có thể dùng tình yêu của ta bù lại sự lừa dối của ta đối với ngươi. Mãi đến khi ngươi không bao giờ rời khỏi ta được nữa, ta sẽ nói cho ngươi tất cả chân tướng……’
“Điện hạ, ngoài cửa có người tên là Mộc Miên Hoa cầu kiến.” Giọng của Đức Phúc đúng lúc vang lên, phá vỡ ấm áp trong phòng.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nhìn Phượng Ly Thiên cười nhạt không biết đang suy nghĩ cái gì, lại nhìn nhìn Đức Phúc đứng ngoài cửa. Không biết vì sao, hình như Mộc Miên Hoa không thích y lắm, thậm chí còn có một cỗ địch ý nhàn nhạt với y, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng lười tìm hiểu nguyên nhân trong đó, nhưng ít nhất điều này cho thấy nếu không phải là chuyện quan trọng, Mộc Miên Hoa nhất định sẽ không đến cầu y. Chỉ đành phải đi ra ngoài xem thử.
Mắt thấy không còn đường lui, Hiên Viên Cẩm Mặc tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Leng keng.” Vài tiếng thanh thúy vang lên, hai ám vệ đúng lúc chặn được mũi kiếm cực nhanh kia.
Liễu Vô Phong nhảy ra mấy trượng, nhìn thấy hai ám vệ thì rõ ràng có chút sửng sốt, nhíu mày nói, “Đứa nhỏ kia là chủ thượng muốn có, hiện giờ hắn ở đâu ta cũng không biết.” Nói xong, nhảy lên đầu tường, “Phần mộ kia chỉ chôn quần áo và di vật, nếu Thái tử muốn trút giận, đào lên cũng không sao.” Nói xong lập tức biến mất trong đám cỏ hoang.
Đêm đến, ánh đèn rực rỡ thắp lên, đối với những nơi tiêu tiền trong kinh thành mà nói, náo nhiệt chỉ vừa mới bắt đầu.
Hiên Viên Cẩm Mặc vốn định hồi cung lại gặp được người đi dò la tin tức trên đường.
“Công tử.”
“Có tin tức gì sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đèn đuốc lấp lánh trên đường lớn, có chút không yên lòng.
“Cái này……” Người nọ do dự nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, lại thấy ánh mắt không kiên nhẫn của Thái tử, lập tức sửa miệng, báo rõ ra hết.
Nghe thám tử hồi báo, biểu tình của Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không có gì thay đổi, chỉ là nắm tay càng siết càng chặt, mãi đến khi các đốt tay bị siết đến trắng bệch. “Biết rồi.” Hiên Viên Cẩm Mặc bỏ thám tử lại, xoay người đi đến Xuân Mãn Lâu. Ngụy Nham vội vàng dặn dò thám tử vài tiếng, rồi nhanh chóng đuổi theo Thái tử.