Phượng Ly Thiên

Chương 40 : Trọng thương

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


“Cẩn, nơi này giao cho ngươi.” Vẻ mặt của Phượng Ly Thiên cũng không có nhiều thay đổi, nhấc chân đi ra ngoài.



Lam Cẩn nắm vai hắn lại: “Ngươi điên rồi, hiện giờ là ban ngày, hơn nữa Thái tử gặp chuyện, lúc này thủ vệ ở khu săn bắn nghiêm mật bao nhiêu ngươi biết không?”



“Ta biết!” Phượng Ly Thiên liếc mắt nhìn Lam Cẩn, ánh sáng vàng tối che khuất cảm xúc trong đó, nhất thời không thể nhận ra tâm tình của hắn, cánh môi mỏng nhếch thành nụ cười trào phúng, “Vậy thì sao?”



“Ly Thiên, ngươi đừng xúc động, khu săn bắn có rất nhiều ngự y, hắn sẽ không sao đâu, lúc này ngươi đi cũng không giúp được gì lại còn……” Vì an toàn của Phượng Ly Thiên cũng vì một loại cảm giác không tên trong lòng, Lam Cẩn bình tĩnh phân tích tình hình, cố ý muốn ngăn cản hắn, nhưng rồi lại bị lời nói của Phượng Ly Thiên làm cho sững sờ tại chỗ.



“Hắn cần ta!” Câu nói đơn giản nhưng rõ nghĩa, chân thật mà chắc chắn, chỉ vì y cần, cho nên hắn phải đi, hắn tuyệt sẽ không để y một mình đối mặt với đau đớn, một giây một khắc cũng không!



Ngây ngốc nhìn bóng lưng Phượng Ly Thiên biến mất nhanh như chớp, cánh môi hoàn hảo của Lam Cẩn kéo ra nụ cười khổ, ngay cả người kia cần gì ngươi cũng đoán được sao?



“Nghi trượng?” Thủ hạ ở bên cạnh cẩn thận gọi khẽ.



Lam Cẩn thu lại suy nghĩ, trong chớp mắt đã khôi phục lại thành một Nghi trượng lãnh tuấn khôn khéo khi xưa: “Giám thị hướng đi của Âu Dương Hải, mặt khác, điều tra tung tích của Hạt Mã Tiền……” Ly Thiên, ngươi có biết không, có một người cũng cần ngươi lo lắng……



Toàn bộ khu săn bắn rơi vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, hủy bỏ tất cả ca trực thay phiên, toàn bộ Ngự lâm quân đều đang khẩn trương tuần tra canh gác, khu vực săn bắn bị bao vây chật như nêm cối, sợ Hoàng Thượng nhất thời không vui sẽ truy cứu đến việc bọn họ lơ là trách nhiệm, Thái tử không sao thì tốt rồi, nhưng nếu có gì không hay xảy ra, chỉ sợ bọn họ cũng không thấy được ánh mặt trời ngày mai.



“Chào đồng nghiệp.” Hai Ngự lâm quân tranh thủ lúc đi tiểu trong rừng mà trò chuyện với nhau.



“Chết tiệt, Thái tử thật là phiền quá đi, không phải chỉ trúng một mũi tên thôi sao, cần gì hưng sư động chúng như vậy, làm hại ông đây không được ngủ.” Trong đó có một tên vừa giài quyết vừa oán giận.


“Ta ở đây.” Phượng Ly Thiên nhẹ giọng an ủi.



“Chân của ta…… không thể…… đi rồi sao?” Sau khi mất một lượng máu lớn khiến cho thanh âm của y cực kỳ nhỏ bé, chỉ có Phượng Ly Thiên đang ôm y là nghe được rõ ràng.



Phượng Ly Thiên ngẩng đầu nhìn Đoạn Thái y: “Chân Thái tử thế nào?”



Mắt phượng yêu dã đã không còn lưu quang, khiến cho đôi đồng tử băng lãnh vô tình kia hiện ra rõ ràng, Đoạn Thái y nhịn không được co rúm lại, thì ra đôi mắt xinh đẹp vô song kia khi mất đi ý cười lại lãnh tuyệt khiến người ta sợ hãi đến thế. Vì thế, ông thành thành thật thật lặp lại lời vừa nói với Hoàng hậu.



Phượng Ly Thiên rũ mắt, trầm mặc một lúc lâu. Gân mạch bị tổn thương, ấn lẽ thường mà nói thì không thể làm lành thương tổn, nhưng hiện tại trong tay có Quỳnh lộ — thuốc tiên tái tạo gân mạch, chút thương tích này thật ra không khó trị. Vấn đề là, khi vừa bôi Quỳnh lộ lên, đau đớn sẽ gia tăng gấp mấy lần, Mặc đã chịu đau đớn nhiều như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm khiến thân thể đang thống khổ của y tăng thêm gánh nặng? Nếu không muốn dùng thuốc này, tìm được Hạt Mã Tiền có lẽ sẽ có biện pháp khác, nhưng quan trọng là, bây giờ còn chưa biết Hạt Mã Tiền chạy đi đâu mất, nếu bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, chân Mặc sẽ……



Phượng Ly Thiên lấy bình hàn ngọc nhỏ từ trong ngực ra, do dự quơ quơ trong tay, cung chủ Phượng Cung luôn luôn sát phạt quyết đoán, rốt cuộc do dự vào tại giây phút này.



Cúi đầu hôn hôn hai má không có huyết sắc kia, Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đen láy như hắc diệu thạch lẳng lặng nhìn hắn, khiến mọi phiền não bất an trong lòng nháy mắt lắng đọng lại.



“Bôi thứ này lên vết thương đi.” Phượng Ly Thiên đưa cái bình cho Đoạn thái y.



“Quỳnh, Quỳnh lộ!” Đoạn Thái y trở nên kích động, “Như thế, chân Thái tử có thể khỏi hẳn!”



Tầm mắt lạnh như băng đảo qua, khiến người đang kích động kia lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận mở nắp bình ra, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương.



Cùng lúc đó, Phượng Ly Thiên hôn lên môi Hiên Viên Cẩm Mặc, cảm thấy thân thể người trong lòng vì đau đớn mà co giật, hắn nhịn không được siết chặt y hơn, dùng hết kỹ xảo lấy lòng khoang miệng mềm mại kia, muốn mượn việc này dời đi lực chú ý giảm bớt đau đớn cho y. Nụ hôn vừa chấm dứt, lưu luyến không thôi tách ra, Thái y đã bôi thuốc xong. Hiên Viên Cẩm Mặc bình tĩnh nhìn tuấn nhan tinh xảo đến gần như yêu dã của Phượng Ly Thiên, rốt cuộc không chịu nổi hắc ám ăn mòn lí trí, ngất đi.