Phượng Ly Thiên
Chương 49 : Lại đến lô châu
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Trăng treo trên trời, đèn đuốc sáng trưng, trấn nhỏ chìm sâu trong bóng tối. Gió đêm thổi qua cây rừng khô vàng phát lên tiếng sàn sạt, gió đêm lạnh thấu xương, nếu có một nơi ấm áp để tránh gió, sẽ khiến người ta dâng lên một loại hạnh phúc kỳ lạ.
“Ly Thiên?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn người đưa lưng về phía mình ngủ say, khẽ gọi một tiếng.
“Hửm?” Phượng Ly Thiên xoay người lại, ánh vàng kim nhàn nhạt trong bóng đêm lại cực kỳ rõ ràng.
Hiên Viên Cẩm Mặc vươn tay, vuốt nhẹ lên đôi mắt xinh đẹp kia, lông mi vừa dày vừa đậm quét nhẹ trong lòng bàn tay, thật nhột. Xong xuôi lại rút tay vào chăn: “Ngươi còn chưa ngủ sao.”
“Ừm, đang suy nghĩ,” Nói xong hắn lại cọ cọ lên gối của Hiên Viên Cẩm Mặc, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Phượng Ly Thiên bất mãn há miệng, cắn cắn chóp mũi hơi lành lạnh của người bên cạnh.
“Ngươi là chó sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc mở mắt ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Cũng có thể.” Phượng Ly Thiên cười ha ha, “Mặc, ngươi định nói gì vậy?”
Hiên Viên Cẩm Mặc nghiêng người, nhìn sa trướng trên giường: “Hai người hôm nay, sao ngươi không hỏi rõ mà đã cho giết rồi?”
“Ngươi cảm thấy hai người kia là do ai phái tới?” Hắn vươn móng vuốt ôm lấy thắt lưng hữu lực kia, kề sát vào ngửi ngửi hương thơm tản ra từ mái tóc dài đen như mực của người nọ.
“Sao ta biết chứ? Cũng đâu phải nhắm vào ta.” Hiên Viên Cẩm Mặc dừng lại một chút, “Những người đó cách xa khách sạn, có hai nguyên nhân, thứ nhất – bọn họ biết nội lực của ngươi cao cường nên sợ bị phát hiện, thứ hai – bọn họ biết khách sạn này là thế lực của Phượng Cung nên không dám tới gần.”
“Ừm, cho nên hẳn là người trong Phượng Cung.” Phượng Ly Thiên chẳng hề e dè đáp, “Chắc là mấy lão già kia biết hiện giờ ta không ở cùng với nhóm của Cẩn, cho nên muốn biết hành tung của ta để tiện làm việc đó mà.”
“Cũng không tệ lắm,” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên nói, chỉ vào một bộ ngoại bào màu đen rồi lại chỉ chỉ Phượng Ly Thiên đang đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, nói, “Lấy bộ kia cho hắn thử xem.”
Phượng Ly Thiên đang muốn từ chối, lại bị Hiên Viên Cẩm Mặc trừng một cái đành phải nuốt ngược trở vào, “Được rồi, ta thử.”
Quần áo màu đen phối thêm một tầng sa đen mỏng, phía trên dùng chỉ bạc thêu hoa văn phức tạp, mắt phượng yêu dã đã thu lại kim quang, chỉ chừa lại một đôi mắt sâu như hàn đàm hệt như lớp lụa đen trên người, hắn nhếch môi cười, thiên địa thất sắc.
“Thật đẹp.” Ngoại trừ lần đầu gặp mặt, mỗi lần Phượng Ly Thiên xuất hiện trước mặt y không phải đồ bó sát người thì chính là y phục dạ hành, loại quần áo hoa mỹ thế này mặc trên người Phượng Ly Thiên, dù là Thái tử điện hạ đã thấy đủ loại mỹ nhân cũng bị kinh diễm đến mức nhịn không được ôm chầm lấy hắn.
“Đổi một bộ quần áo mà có thể khiến ngươi chủ động ôm ta, ta hẳn nên đem toàn bộ Mộ Tú Các mua về nhỉ.” Phượng Ly Thiên nheo lại mắt phượng, nhanh chóng hôn trộm một cái trên mặt Hiên Viên Cẩm Mặc.
Lão chưởng quầy đứng một bên sững sờ tại chỗ, Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên nhớ ra sự tồn tại của người này, trừng mắt nhìn tên nào đó đang cười như mèo trộm được cá một cái, sau đó quẫn bách đi tính tiền rồi kéo Phượng Ly Thiên nhanh chóng rời đi. Tuy dân phong của Huy triều rất thoáng, nhưng hai nam tử công khai hôn nhau vẫn là……
Chưởng quầy nhìn bóng dáng Phượng Ly Thiên, thầm thở dài: “Nam tử đẹp đẽ đến thế sao lại làm nam sủng chứ? Đáng tiếc quá, đáng tiếc……”
“Khinh Mộng Lâu?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày nhìn tòa nhà treo đầy lụa màu phía trước.
“Mặc, thẻ bài lần trước ta đưa ngươi đâu?”
“…… Nát rồi……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại.
“Vậy sao.” Phượng Ly Thiên trầm ngâm một hồi, hắn vốn không muốn để lộ thân phận, có thẻ bài màu bạc kia sẽ tiện để điều động một ít thế lực nơi này hơn, hắn cũng không ôm hi vọng với Hiên Viên Cẩm Mặc vừa từ thiên lao đi ra sẽ mang theo thứ gì, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Sự trầm mặc kéo dài một lúc lâu khiến Hiên Viên Cẩm Mặc sinh ra vài phần không yên, nhưng không biết giải thích thế nào, quay đầu lại nhìn Phượng Ly Thiên, người phía sau cũng đang cúi đầu nhìn y, trong mắt vẫn là dịu dàng không hề thay đổi: “Chúng ta vào đi thôi.”