Phượng Ly Thiên
Chương 57 : Võ lâm đại hội (1)
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Dù mọi người có ôm tâm tư gì bước vào Lạc Thành, thì võ lâm đại hội mười năm một lần vẫn được cử hành như đã định, địa điểm ngay trên hồ Lạc Tinh.
Đại hội kéo dài ba ngày, lấy luận võ làm chính, bất kỳ ai cũng có thể bước lên khiêu chiến, người thắng cuối cùng sẽ có thể trở thành Võ lâm Minh chủ, lấy được truyền lệnh “Thượng Võ Lệnh” của Võ Lâm Minh.
Mùa đông ở Giang Nam không rét lạnh như phương Bắc, nhưng dù sao cũng đã là cuối tháng chạp, mặt hồ Lạc Tinh đã kết thành một tầng băng mỏng. Nhưng băng chỉ dày một tấc, không chịu được sức nặng của một người trưởng thành đứng phía trên, cho nên, mọi người liền đặt một tấm ván gỗ mỏng rộng ba trượng, dài ba trượng làm lôi đài. Vào ngày thứ ba, tấm ván gỗ này sẽ bị thu lại, nói cách khác cao thủ chân chính sẽ phải quyết đấu trên lớp băng mỏng không quá một tấc kia.
Xung quanh hồ Lạc Tinh dựng đủ loại khán đài, chính là nơi nghỉ ngơi và chỗ quan sát do các thế lực lớn trong võ lâm tự mình xây thành.
Ba đại thế gia cùng ở bên hồ phía Nam, vì bày tỏ sự thân thiết vốn chẳng hề tồn tại mà xài chung một khán đài rộng lớn. Khán đài do Âu Dương gia xây nên, dùng đá cẩm thạch thượng đẳng làm nền, xây thành hình trăng khuyết bọc quanh hồ còn làm cả trần nhà và chuẩn bị bàn dài, những thứ khác thì do Thượng Quan gia bố trí, bàn cao Bát Tiên, ghế bành, bàn nhỏ, hương án, tất cả đều được làm bằng gỗ tử đàn Còn về trang hoàng giai đoạn cuối và mấy thứ xa xỉ như trà nước điểm tâm trong thời gian diễn ra đại hội, tất nhiên là do Mộ Dung gia tiền nhiều của lớn cung cấp rồi, dùng gấm vóc loại tốt bao phủ toàn bộ khán đài, tơ lụa đỏ tươi trải dưới đất làm thảm, lộng lẫy mà xa xỉ.
Hàn Cốc và Vô Hoa Cốc đều ở phía Đông, khán đài của Hàn Cốc cũng là Âu Dương thế gia xây thành, vật liệu tất nhiên cũng xấp xỉ với ba đại thế gia, nhưng trên đài chỉ đặt một cái bàn nhỏ và hai cái ghế dựa, cho thấy người đến từ Hàn Cốc chỉ có song tuyệt là có thể ngồi. Khán đài của Vô Hoa Cốc làm từ trúc, phong cách cổ xưa tao nhã, chỉ là Vô Hoa Cốc luôn rất thần bí, đến nay còn chưa từng lộ mặt, khán đài kia từ khi đại hội bắt đầu vẫn luôn để trống.
Phía Bắc tương đối rộng lớn, là nơi nghỉ ngơi của năm đại môn phái cùng với một vài du hiệp và mấy môn phái nhỏ.
Còn về phía Tây, thì đã bị Phượng Cung chiếm hết toàn bộ. Khán đài không lớn như ba đại thế gia, cũng không dùng vật liệu đặc biệt gì, chỉ là đài gỗ thông thường. Chẳng qua, bọn họ chỉ xây bằng gỗ Hoàng hoa lê, trên cây cột cao ngất khắc hình Phượng Hoàng bay đến tận trời xanh, vân tiêu () màu lam nhạt từ trần nhà đổ xuống, vây chặt khán đài, chắn đi tất cả ánh mắt dò xét xung quanh. Cung nhân mặc áo đỏ bày ra trận hình lục mang tinh (sao sáu cánh), diện vô biểu tình canh gác xung quanh đài.
() Vân là mây, tiêu là một loại tơ sống.
“Lão tam!” Trưởng tử Mộ Dung Giác quát lão tam đang cố tình gây hấn, chuyện Mộ Dung Kì không biết võ công ở Mộ Dung gia không phải bí mật gì, Mộ Dung Phỉ nói như vậy chẳng khác nào đạp lên cái chân đau của hắn, tuy bất mãn với tên phế nhân không võ công lại có thể ngồi ở phía trước bọn họ, nhưng hai thế gia khác cũng ở đây, dù thế nào cũng không thể để người khác nhìn ra Mộ Dung gia nội bộ bất hòa.
“Tam ca nói quá lời,” Mộ Dung Kì nho nhã lễ độ đáp lời, “Chỉ là tối qua tiểu đệ ngủ không ngon, có hơi mệt thôi. Nhưng mà hôm qua thấy Tam ca bận rộn luyện kiếm chuẩn bị cho võ lâm đại hội, không biết khi nào thì lên đài vậy?”
“Cái này thì không cần nóng vội, xem trước rồi nói sau.” Mộ Dung Phỉ cười cười, không nhiều lời nữa, mấy huynh đệ khác cũng cười đến hoà hợp êm thấm.
“Công tử……” Thị vệ bên cạnh Mộ Dung Kì đi đến thì thầm vài câu.
Mộ Dung Kì gật gật đầu, ý bảo thị vệ đi xuống trước, sau đó bản thân cũng đứng dậy rồi khom người hành lễ với vị phụ thân Mộ Dung Duệ đang ngồi ghế đối diện trước mặt mình, nói khẽ: “Phụ thân, có vài vụ buôn bán, con xin rời đi một lát.”
Mộ Dung Duệ và Mộ Dung Kì có đôi mắt đào hoa giống nhau, hơn nữa dáng người phát tướng lúc trung niên càng làm ông ta trông có vẻ rất ôn hòa, ông ấy cũng không hỏi nguyên do mà chỉ cười tủm tỉm gật đầu đồng ý. Mộ Dung Kì rời đi không nói thêm gì nữa, mà phụ thân tỏ ra tin tưởng hắn như vậy, lọt vào trong mắt các huynh đệ khác, ý nghĩa cũng khác đi.
Người của Phượng Ly Thiên từng dò la thiếu cốc chủ của Vô Hoa Cốc rất lâu, dù thế nào cũng không ngờ tới lại là Mộc Miên Hoa. Khó trách sau khi Hạt Mã Tiền mất tích lại tìm không ra nữa, chắc là trốn vào Vô Hoa Cốc rồi chứ gì. Nói vậy chẳng lẽ Hạt Mã Tiền là cốc chủ Vô Hoa Cốc? Nhưng cũng không đúng, sư tổ và Hạt Mã Tiền có quan hệ rất than, sao có thể không biết được thân phận của lão chứ?
“Miên Hoa, ngươi thật sự là thiếu cốc chủ của Vô Hoa Cốc sao?” Phượng Ly Thiên nhấp nhẹ một ngụm trà, đồng thời cũng nuốt xuống một viên thuốc. Dù cho thiếu cốc chủ của Vô Hoa Cốc là ai, hắn cũng không thể buông lỏng cảnh giác.