Phượng Ly Thiên
Chương 70 : Uống thuốc
Ngày đăng: 13:42 18/04/20
Một ngày một đêm trôi qua, Phượng Ly Thiên vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hiên Viên Cẩm Mặc bắt đầu trở nên nôn nóng.
“Hoàng Thượng, công tử bị nội thương nghiêm trọng, hôn mê là rất bình thường……” Đoạn thái y nhịn xuống xúc động muốn lau mồ hôi lạnh, run rẩy nói.
“Vậy sao hắn còn chưa tỉnh?”
“Việc này……..” Đoạn thái y nuốt nước miếng, “Thương thế như vậy, hôn mê sáu bảy ngày cũng là bình thường, chỉ phải xem ý chí của người bị thương, ý chí càng kiên cường người sẽ càng nhanh tỉnh.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày: “Một đám phế vật.” Vẫy lui tất cả thái y, Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội kỳ lân tìm được trong quần áo của Phượng Ly Thiên: “Thiên nhi, mau tỉnh lại đi…..”
Ánh nắng sớm theo cửa sổ to lớn trong điện Bàn Long chiếu vào, rọi trên màn lụa màu vàng, ánh lên tia sáng dịu dàng.
Tuyệt thế mỹ nhân lẳng lặng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt được ánh mặt trời chiếu xuống hiện ra chút nhu hòa. Lông mi dày mảnh run rẩy, dưới ánh nắng sáng ngời có chút chói mắt, mắt phượng yêu dã nheo lại, không muốn mở ra. Bên đầu ấm áp, có thứ gì đó xù lông đang khoát lên cổ, nhồn nhột.
Phượng Ly Thiên nhắm mắt, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, rồi lại đoán xem cái thứ xù lông kia là gì. Chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là màn lụa bàn long màu vàng sáng, yết hầu khát đến đòi mạng, cả người đều rất đau, gian nan quay đầu, thứ lông xù bên đầu chính là lão mèo mà Hiên Viên Cẩm Mặc nuôi, nó đưa lưng về phía hắn ngủ say, cái đuôi thật dài còn khoát lên cổ hắn, ngủ ngon đến mức phát ra âm thanh khò khè. Hắn vươn tay, mặc kệ cảm giác đau nhức như bị xé rách, nhéo nhéo lỗ tai màu trắng lấm tấm vàng, mèo ta run tai một cái rồi lại tiếp tục ngủ khò khò. Phượng Ly Thiên bĩu môi, lại ra sức nhéo nhéo, “Meo meo……” Mèo ta bất mãn hừ hừ, cong người dậy chôn đầu xuống.
“Chủ nhân, ngài tỉnh.” Ám Nhất đột nhiên xuất hiện, không đợi Phượng Ly Thiên hỏi, tự giác báo cáo, “Nơi này là điện Bàn Long tẩm cung của Hoàng đế, Hoàng thượng vừa mới vào triều, ngài đã hôn mê một ngày hai đêm, không có lệnh chủ nhân, thuộc hạ không dám tự tiện liên lạc với ngoài cung, cho nên Nghi trượng còn chưa biết tung tích cung chủ.”
Phượng Ly Thiên gật gật đầu, vừa định bảo Ám Nhất rót cho mình ly nước, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Ám Nhất lập tức nhảy lên xà nhà, bóng dáng cũng biến mất. Phượng Ly Thiên thầm thở dài, hắn thật sự rất khát, nhưng vẫn nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.
Một cung nữ đi đến, đổi trà nóng đặt lên bàn, định xoay người rời đi, lại nhịn không được lén nhìn người trên giường một cái, hai ngày nay ngoại trừ lúc lâm triều và phê tấu chương, Hoàng thượng đều khắc khắc ở trong điện Bàn Long, trông chừng bên cạnh người này. Làm người trong điện Bàn Long, đều biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, hai ngày nay trong cung ẩn ẩn đã có lời đồn đãi, nói khi Hoàng thượng còn là Thái tử từng có một nam sủng thần bí, vị công tử này hình như chính là người đó.
“………” Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩn người, vừa rồi y cũng không phải vì Phượng Ly Thiên hôn mình mà tức giận, chỉ là do hắn tỉnh rồi lại không chịu nói với mình, lo lắng suốt mấy ngày nay cùng bạo phát nên mới làm vậy, thật ra không chỉ có Phượng Ly Thiên quên, kỳ thật y cũng quên mất rằng huynh đệ ruột không thể hôn môi.
Trầm mặc một hồi, Hiên Viên Cẩm Mặc lại ôm Phượng Ly Thiên vào lòng, cầm chén thuốc đưa đến trước mặt hắn: “Uống thuốc trước đi.”
Phượng Ly Thiên quay đầu, đáng thương hề hề nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, lại nhìn cánh tay phải quấn mấy lớp băng gạc của mình. Hiên Viên Cẩm Mặc buồn cười nhéo nhéo cái mũi đang cau lại của hắn, múc một muỗng đưa đến miệng hắn. Phượng Ly Thiên ngoan ngoãn hé môi, nuốt xuống nước thuốc chua đắng, thản nhiên nói: “Kỳ thật trước đây ta rất thích bị bệnh, bởi vì lúc bệnh sẽ được ca ca đút uống thuốc.”
Tay cầm muỗng của Hiên Viên Cẩm Mặc khựng lại, cảm giác chua xót tràn ngập trái tim, có chút khó chịu, đút thuốc vào miệng hắn, dịu dàng kể lại: “Trước đây sức khỏe ngươi rất tốt, không thường bệnh, nhưng một khi bị bệnh sẽ bệnh thật lâu, bởi vì ngươi luôn lén đổ hết thuốc.”
“Ừm.” Phượng Ly Thiên nhíu mày, uống hết một muỗng cuối cùng, có chút tủi thân nói, “Sau này bị mẫu hậu phát hiện, còn bị đánh mông.”
Hiên Viên Cẩm Mặc bật cười, rất tự nhiên nhét cho Phượng Ly Thiên một khối đường phèn: “Cho nên sau này ta mới phụ trách giám sát ngươi uống thuốc.”
Phượng Ly Thiên chậm rãi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nụ cười của Hiên Viên Cẩm Mặc. Hiên Viên Cẩm Mặc cũng nhìn hắn, nụ cười dần phai: “Thiên nhi, lúc trước vì sao không nói cho ta biết?”
“Ta nghĩ ngươi sẽ nhận ra ta……” Phượng Ly Thiên rũ mi, từ trong ngực Hiên Viên Cẩm Mặc trượt dần xuống, nằm về trên giường, rầu rĩ nói.
Chú mèo ngủ trên gối bị đánh thức, mở mắt ra duỗi người một cái, cọ đến trước mặt Phượng Ly Thiên, cuộn người bên cổ hắn, tiếp tục ngủ khò khò. Hiên Viên Cẩm Mặc vươn tay xoa xoa đầu mèo, tự giễu cười cười: “Là ta không tốt, thế nhưng còn không thông minh bằng một con mèo.” Phượng Ly Thiên không muốn nói chuyện, chôn mặt trong mớ lông mèo, sợi lông mềm mại rậm rạp chọt vào trong mũi, làm hắn nhịn không được hắt xì một tiếng.
Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ đào đứa nhỏ to xác đang giận dỗi từ ổ chăn ra, nói: “Dùng điểm tâm xong rồi ngủ tiếp.”