Phượng Ly Thiên

Chương 73 : Lâm hạnh

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Hiên Viên Cẩm Mặc rời khỏi điện Bàn Long cũng không thấy trở về, Phượng Ly Thiên một mình dùng cơm trưa xong, tựa vào đầu giường nhìn Ám Nhất đến báo cáo tình hình. Lần này quả thật là do hắn sơ ý, vốn công lực đã khôi phục tám phần, tin tức tẩu hỏa nhập ma là do hắn cố ý bảo Lam Cẩn thả ra, cũng chỉ vì tìm một lý do đến gặp Hiên Viên Cẩm Mặc mà không khiến y nghi ngờ, không ngờ lại có người cố ý lợi dụng tin tức này, chỉ trong thời gian ngắn đã tụ họp các đại môn phái muốn đẩy hắn vào chỗ hết, đây không phải vấn đề có thể dùng từ trùng hợp để giải thích.



“Cung chủ, Nghi trượng hỏi có cần tiêu diệt các đại môn phái hay không.”



Phượng Ly Thiên nhíu nhíu mày, đưa giấy truyền tin trong tay lên ngọn nến đốt cháy. Sau khi trầm mặc một hồi, cách môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười tà mị, có người muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đây mà, không dễ đâu: “Nói với Nghi trượng, thả ra tin tức nói cung chủ Phượng Cung mất tích, bí tịch Lưu Hỏa cũng không tìm thấy. Để Phượng Cung vờ như đang tìm người, nhưng không cần trực tiếp xung đột với các đại môn phái.”



“Thuộc hạ đã hiểu.” Ám Nhất cung kính hành lễ lui ra, nhận lệnh rời đi.



Phượng Ly Thiên cúi người, nội lực không đủ thân thể sẽ trở nên suy yếu, cả người vô lực, nằm lâu, tinh thần cũng rã rời theo. Hắn tìm một bộ y phục của Hiên Viên Cẩm Mặc trong tủ quần áo mặc vào, túm lấy con mèo đang còn ngáy ngủ trên gối rồi nghênh ngang ra khỏi điện.



“Công tử, sao ngài lại đứng dậy?” Lục Sa bưng trà tới thấy vậy, vội vàng bỏ mấy thứ trong tay xuống chạy nhanh tới đỡ Phượng Ly Thiên.



Ngoại trừ Lam Cẩn và Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên luôn không thích để người khác tới gần, hắn đè xuống xúc động muốn đánh một chưởng, đẩy Lục Sa ra, thấy tiểu cô nương há miệng kinh ngạc, hắn giấu đi vẻ không kiên nhẫn mà giải thích: “Ta có thể tự mình đi.”



Hắn không biết giọng nói du dương trong trẻo của hắn phối với gương mặt tái nhợt hiện tại, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ cậy mạnh, vô cùng khiến người thương tiếc. Tử Tiêu ở bên cạnh nhịn không được cười cười, đi tới trước nhẹ nhàng đỡ lấy hắn: “Chúng nô tỳ biết công tử có thể tự mình đi, chỉ là thương thế công tử chưa lành, nếu để Hoàng Thượng nhìn thấy, sẽ trách phạt chúng nô tỳ.”



Nàng luôn cảm thấy Phượng công tử không còn giống trước kia nữa, lần trước nhìn thấy hắn vẫn là dáng vẻ thanh cao lạnh lẽo, nay quen thuộc rồi mới phát hiện hắn cũng là một người vô cùng hiền hòa thiện lương, khiến người ta vô thức muốn thân cận (chị chắc chứ? =v=). Không chừng để Mộ Dung Kì biết hình tượng Phượng Ly Thiên trong lòng người khác là thế này thì hắn sẽ bò lăn ra mà cười mất. Trời ạ, quả nhiên ai cũng dễ dàng bị bề ngoài tên này lừa gạt.



Phượng Ly Thiên không để ý tới các nàng, ôm mèo đi thẳng ra ngoài.



“Công tử, ngài không thể ra ngoài!” Lục Sa có chút bối rối, Hoàng thượng từng dặn dò không được để công tử đi lại lung tung, muốn hắn phải nghỉ ngơi.



“Sao nào, Hoàng Thượng muốn nhốt ta ở điện Bàn Long sao?” Phượng Ly Thiên nhướn mày, khí thế không giận mà uy khiến tiểu cung nữa không khỏi rùng mình.
“Ầm!” Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng nổ, Hiên Viên Cẩm Mặc không chút nghĩ ngợi, đẩy cửa xông vào.



“A!!!!!!” Phượng Ly Thiên ngã trên đất, quay cuồng rên rỉ khổ sở, mấy cái bàn xung quanh nát vụn.



“Thiên nhi!” Hiên Viên Cẩm Mặc ba bước biến thành hai bước chạy tới, ôm lấy hắn vào lòng, tránh để hắn bị vụn gỗ làm đâm phải. Y đặt Phượng Ly Thiên lên giường, nương theo ánh trăng phát hiện hai mắt hắn đỏ đậm, rõ ràng là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, “Truyền Thái…… A……” Chữ “y” còn chưa ra khỏi miệng, Hiên Viên Cẩm Mặc đã bị Phượng Ly Thiên đè lên giường.



“Mặc…… Mặc……” Phượng Ly Thiên thở hổn hển, ý thức không mấy tỉnh táo, hình như ở trong mộng hắn gặp được ca ca, hắn ngửi thấy trên người y có mùi son phấn của nữ nhân…… Đúng rồi, Ám Nhất báo lại rằng Hoàng Thượng đi lâm hạnh Hoàng hậu…… Như vậy, người trước mắt này là ảo ảnh sao? Nếu là vậy……



“Roẹt ” Long bào màu vàng sáng bị xé thành mảnh nhỏ, Phượng Ly Thiên cắn mạnh xuống bờ ngực màu lúa mạch trước mắt.



“A…” Hiên Viên Cẩm Mặc phát hiện tình trạng Phượng Ly Thiên không ổn, muốn đẩy hắn ra, tiếc rằng sức của hắn mạnh đến kinh người, “Thiên nhi, đừng, ư……”



“Vì sao lại đối với ta như vậy? Ngươi rõ ràng cũng yêu ta vì sao không chịu thừa nhận? Là vì thiên hạ của ngươi sao? Chẳng lẽ ta không bằng nữ nhân kia sao?” Phượng Ly Thiên nói xong, rút ra đai lưng thêu hình rồng của người dưới thân, cột hai cánh tay đang giãy dụa vào đâu giường, không chuẩn bị bôi trơn gì, trực tiếp tiến nhập vào thân thể của Hiên Viên Cẩm Mặc.



“A!!!” Hiên Viên Cẩm Mặc kêu thảm một tiếng.



“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa, thống lĩnh thị vệ Ngụy Nham lo lắng hỏi.



Hiên Viên Cẩm Mặc cắn răng, nuốt xuống tiếng rên rỉ: “Cút, không có lệnh của trẫm không được phép tới gần!”



“Dạ!” Ngụy Nham lĩnh mệnh, dẫn theo thị vệ nhanh chóng lui ra sau.