Phượng Ly Thiên

Chương 76 : Khổ tình diễn

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Đức phi thấy Thái Hậu cứ vậy mà buông tha cho Phượng Ly Thiên, nàng vô cùng bất mãn, đang định mở miệng, lại bị Thục phi ở bên cạnh kéo kéo góc áo, nhẹ nhàng lắc đầu với mình. Đức phi khinh thường trừng Thục phi một cái, thầm nghĩ dù sau này gia tộc có lên triều làm quan thì nữ nhân xuất thân từ thương nhân này vẫn cứ sợ hãi rụt rè như trước, vậy nên nàng trực tiếp mặc kệ, nói thẳng ra: “Phượng công tử cao giá thật đó, Thái Hậu mời lại trực tiếp từ chối, nay gặp Thái Hậu và Hoàng hậu mà cả lễ tiết tối thiểu cũng không có, công tử đặt Thái Hậu ở chỗ nào?”



Thượng Quan Tư Di tán dương liếc nhìn Đức phi một cái: “Thái Hậu bớt giận, chắc hẳn sức khỏe của Phượng công tử thật sự không tốt, bằng không Hoàng Thượng cũng sẽ không bắt công tử đây ở lại điện Bàn Long không cho hoạt động.” Nói xong, cười khẽ nhìn Phượng Ly Thiên sắc mặt trắng bệch (theo như nàng thấy), lời này nghe qua như đang giải vây cho Phượng Ly Thiên, kì thực là đang nhắc nhở rằng hắn còn có một tội danh là chiếm cứ điện Bàn Long.



Phượng Ly Thiên chỉ thản nhiên nhìn lại, ánh mắt vô cùng bình tĩnh chẳng hề có chút xao động, lạnh nhạt như nhìn thấu hết thảy, lại có vẻ chê cười như đã định liệu trước mọi chuyện.



Nhớ tới khuất nhục người này đã gây ra cho mình vào hội săn mùa thu năm trước, Thượng Quan Tư Di theo bản năng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới việc hắn đã trọng thương, còn sắp rơi vào tay mình, nàng lại không khỏi cảm thấy vô cùng hưng phấn.



Thượng Quan Nhan không ừ hử gì với lời của chúng phi tần, chỉ tao nhã nhấp một ngụm trà trong tay.



“Trong điện Bàn Long này chỉ còn trà ‘Tử Hư’ từ trà búp Minh Tiền (loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh), vốn cũng có một ít ‘Nguyệt Chiếu’, nhưng hai ngày trước Diêu tướng quân đến điện Bàn Long nghị sự, Hoàng Thượng đã thưởng hộp trà kia cho Tướng quân, mong Thái Hậu thứ lỗi.” Phượng Ly Thiên thả lỏng tựa vào đầu giường thật dày gối mềm thượng, không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng Thái Hậu hàn huyên đứng lên.



Tay bưng chén trà của Thượng Quan Nhan khựng lại, khó hiểu nhìn Phượng Ly Thiên. Nàng thích uống ‘Nguyệt Chiếu’, đó là chuyện rất ít người biết đến, bởi vì nàng không quá yêu thích trà, hơn nữa ở trong cung kiêng kị nhất là để người khác đoán được sở thích của mình, cho nên dù nàng có chút yêu thích loại trà kia thì cũng chưa từng để lộ trước mặt người khác. “Sao ngươi lại biết?”



Phượng Ly Thiên rũ mi, nhìn bàn tay đặt trên chăn của mình, trầm mặc một hồi rồi mới thản nhiên đáp: “Là Hoàng Thượng nói, tuy nét mặt người luôn lạnh như băng, nhưng kỳ thật rất quan tâm Thái Hậu.”



Thượng Quan Nhan buông chén trà trong tay, Hiên Viên Cẩm Mặc biết sở thích nho nhỏ đó của nàng sao? E rằng Phượng Ly Thiên nói vậy chỉ là đang nhắc nhở nàng cho dù có muốn làm gì cũng phải bận tâm đến cảm nhận của Hiên Viên Cẩm Mặc mà thôi. Phượng cung chủ quả nhiên khó đối phó: “Khó được lúc Cẩm Mặc hiếu tâm như vậy, ai gia chỉ có một đứa con, tất nhiên là hy vọng nó sống vui vẻ, thứ nó muốn bảo vệ ai gia tuyệt sẽ không để bất kỳ ai cướp đi. Chẳng qua, ai gia trước hết là Thái Hậu Huy triều, sau đó mới là mẫu thân của Hoàng Thương, cho nên, Hoàng Thượng có làm sai chỗ nào thì ai gia phải giúp hắn sửa lại cho đúng, ngươi nói xem có phải không?”



Phượng Ly Thiên khẽ nhíu mày, Thượng Quan Nhan là mẫu hậu tốt, nhưng không phải mẫu thân tốt, tính cách của bà giống như nam tử, sẽ không nhỏ nhẹ khuyên nhủ ai bao giờ, hơn nữa đối với người nội liễm như Hiên Viên Cẩm Mặc, sẽ rất khó tìm được chút an ủi nào từ Thượng Quan Nhan. Ngẫm lại ngày tháng Mặc phải trải qua mấy năm nay, Phượng Ly Thiên lập tức cảm thấy đau lòng.



“Ngài nói đúng.” Phượng Ly Thiên sờ sờ đầu mèo xù lông bên gối, không nói tiếp.



Thấy Phượng Ly Thiên không tiếp lại, Thượng Quan Nhan cũng không nói nữa, mắt thấy đã đến trưa, đám đại thần kia có nói thế nào cũng không thể kéo dài không để Hoàng Thượng về Hoàng Thượng dùng cơm trưa, lúc nào Hiên Viên Cẩm Mặc cũng có thể trở lại, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì hơn.
“Ư……” Phượng Ly Thiên nâng mắt nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu, quật cường nhắm mắt lại.



Hắn biết nàng thích nhất uống là “Nguyệt Chiếu”, hắn luôn bất chấp tất cả bảo hộ Hiên Viên Cẩm Mặc, Hiên Viên Cẩm Mặc bởi vì hắn trọng thương mà trông chừng hàng đêm, vì hắn tẩu hỏa nhập ma mà bãi triều hai ngày…… Tất cả, tất cả dường như đã có một lời giải thích hoàn mỹ, ngay từ đầu mọi người đều đã nghĩ sai hướng!



“Cẩm Thiên!” Thượng Quan Nhan rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy thiên hạ đang run rẩy rên rỉ trên giường vào trong lòng, “Nói cho ta biết, con là Cẩm Thiên sao?”



“Thiên nhi!” Cửa bị lực mạnh đá bung ra, Hiên Viên Cẩm Mặc lao vào, đoạt lấy Phượng Ly Thiên, “Thiên nhi, ngươi làm sao vậy?”



Thượng Quan Nhan ngẩn người, đột nhiên giận dữ hét lên với những kẻ đang ngây người bên cạnh: “Thất thần hết làm gì? Mau truyền Thái y!”



“Dạ!” Mấy thị vệ nhanh chóng lui ra ngoài, mà Hoàng hậu cùng tứ phi đối với biến cố đột nhiên phát sinh không biết nên phản ứng thế nào chỉ đứng đờ ra đó, quên cả việc phải hành lễ với Hoàng Thượng.



“Ca ca……” Phượng Ly Thiên tủi thân cọ cọ trong ngực Hiên Viên Cẩm Mặc.



“Mẫu hậu, người làm gì hắn vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc tức giận, lớn tiếng chất vấn.



“Cẩm Mặc, nói cho mẫu hậu biết, hắn là Cẩm Thiên sao?” Thượng Quan Nhan ngồi bên giường, nhẹ giọng hỏi, Thái Hậu luôn rất kiên cường, nay trong giọng lại có chút run rẩy.



Phượng Ly Thiên cọ cọ trong ngực ca ca, ở chỗ mọi người không thấy mà vươn móng vuốt tà ác sỗ sàng trên lưng Hiên Viên Cẩm Mặc.



Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn nhìn cái tên trong ngực, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, ngoài mặt lại không thể không diễn tiếp.