Phượng Ly Thiên

Chương 78 : Hoàng thúc

Ngày đăng: 13:42 18/04/20


Thân vương, là phong hào có cấp bậc cao nhất trong các phong hào Vương gia, mà nhất phẩm Trấn Quốc thân vương là chức vị có phẩm cấp cao nhất trong tất cả thân vương, cao hơn cả Giám Quốc thân vương và Hộ Quốc thân vương, rất gần với ngôi vị Hoàng đế. Trần Quốc thân vương không bái cung phi, không lạy Hoàng tử, chân chính là dưới một người trên vạn người. Từ khi khai quốc tới nay, Huy triều chưa từng sắc phong Trấn Quốc thân vương, mà Phượng vương vô công vô tích vốn dĩ không thể được phong phẩm vị cao như vậy. Nhưng mà, bởi vì Thái thượng hoàng và Thái Hậu đều ngầm đồng ý, hơn nữa hiện giờ lại là lúc tân hoàng bỏ cũ thêm mới, cho nên các lão thần muốn lên tiếng phản đối tạm thời đều lựa chọn quan vọng.



Ngày xuân, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống muôn hoa khoe thắm trong Ngự Hoa viên, tình hình ngoài cung biến đổi liên tục, trong cung thì vẫn cứ vòng đi vòng lại, chẳng biết hôm nay là ngày nào.



Bởi vì Phượng vương “mang bệnh nặng trong người”, đại điển phong vương vốn vô cùng long trọng lại bị đơn giản hóa đi rất nhiều, chỉ ở trước triều đình nhận bách quan quỳ bái, để Hoàng thượng tự tay đội cho kim quan bát long thuộc về nhất phẩm Trấn Quốc thân vương là xong. Đương nhiên, xét cho cùng thì là do người nào đó ghét phiền phức, phí thời gian vào mấy cái lễ nghi rắc rối đó chẳng bằng ở bên cạnh Hoàng đế bệ hạ sỗ sàng còn có lời hơn nhiều.



Chậm rãi bước trong Ngự Hoa viên, Phượng vương điện hạ mạc vương phục màu nguyệt bạch thêu rồng bạc tám móng đi xuyên qua bụi hoa, cánh môi mỏng theo thói quen nhếch thành nụ cười, tà tứ mà xinh đẹp, khiến cung nữ phía sau hai má ửng hồng. Nhưng Phượng Ly Thiên không có vui vẻ như ngoài mặt đâu, thậm chí còn có chút buồn bực nữa kìa, bởi vì hắn bị Hoàng đế ca ca quẳng ra khỏi Ngự Thư phòng đó. Sau khi nghi thức phong vương kết thúc, còn có một đống chính sự chờ Hiên Viên Cẩm Mặc giải quyết, xét thấy tên nào đó chẳng những không giúp được gì còn ở bên cạnh quấy rối, Hoàng Thượng liền thẳng tay ném hắn ra ngoài.



Tầng tầng lớp lớp núi giả vẫn như xưa, có người tu sửa cẩn thận, chẳng khác gì mười ba năm trước.



“Ồ, bản cung còn tưởng là ai, thì ra là Đại hoàng tử đó à.” Âm thanh chua ngoa truyền đến từ sau núi giả, giọng nói dường như kinh ngạc lại tràn ngập vẻ khinh thường.



“Đại hoàng tử thấy Đức phi nương nương sao lại không hành lễ? Đám nô tài các ngươi dạy dỗ Đại hoàng tử như thế nào vậy hả?” Giọng vịt đực của Thái giám đúng lúc vang lên.



Phượng Ly Thiên nhíu mày, lại là nữ nhân ngu ngốc Đức phi kia sao. Hắn mặc kệ, vẫn cứ thong dong đi đến Tàng Thư các phía sau Ngự Hoa viên.



“Không nhìn thấy nương nương, là lỗi của con.” Giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh của trẻ con vang lên khiến Phượng Ly Thiên khựng lại, quay đầu nhìn ra sau núi giả. Tầng tàng lớp lớp cự thạch giúp hắn ẩn giấu hành tung rất tốt, đồng thời còn có thể lén xem trò khôi hài trong lương đình.



Nữ nhân trang điểm tinh xảo cao ngạo ngồi trên ghế đá, cả đám cung nữ thái giám đứng xung quanh, một đứa nhỏ khoảng chừng bốn năm tuổi đứng ở dưới đình, bên người chỉ có một cung nữ đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.



Đại hoàng tử Hiên Viên Bình An, là do chính phi của Hiên Viên Cẩm Mặc lúc còn là Thái tử — Chu Vân sinh ra, trong trận cung biến năm trước, Chu Vân đột nhiên sinh bệnh qua đời, sau khi tân hoàng đăng cơ, truy phong nàng thành Hiếu Từ Hoàng hậu. Tính ra, Hiên Viên Bình An phải là trưởng tử, chỉ là Hiếu Từ Hoàng hậu đã qua đời, Trấn Quốc tướng quân cũng đã cáo lão hồi hương, ở trong hoàng cung mà không có chỗ dựa thì thân phận trưởng tử cũng chẳng thể mang đến che chở gì cho nó, còn thường chọc phải phiền toái.



Theo lý thuyết, đích hoàng tử và Thái tử không cần hành lễ với phi tần, Đức phi làm như thế hiển nhiên là cố ý gây khó dễ.
Phượng Ly Thiên nghiêng người tránh đi, Lam Cẩn lại nhanh chóng đánh tới, hắn lại không thèm trốn nữa, cứ đứng thẳng ra đấy. Tay cầm đao mang theo nội lực mạnh mẽ khựng lại khi cách mục tiêu nửa tấc, chuyển xuống phía dưới cầm lấy cổ tay Phượng Ly Thiên.



“Nội lực của ngươi đâu?” Lam Cẩn cả giận nói.



“Mất rồi.” Phượng Ly Thiên nhún nhún vai, ném cho Lam Cẩn một quyển sách.



Lam Cẩn cúi đầu, trong tay là một quyển sách thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, trên trang sách ố vàng ghi rõ hai chữ “Lưu Hỏa”.



Mày kiếm nhăn lại: “Đây là cái gì?”



“Phát tán thứ này vào giang hồ đi.” Phượng Ly Thiên cười xấu xa, đây vốn là kinh thư hôm nay hắn tìm được ở Tàng Thư các, kinh văn cao thâm khó hiểu bên trong tương đối giống với tuyệt thế bí tịch, vì thế hắn liền đổi vỏ bọc cho cuốn sách này.



Lam Cẩn cất sách đi: “Gần gây trên giang hồ có người đang âm thầm làm trò, xúi giục đám người không tìm thấy ngươi tấn công Phượng Cung, tạm thời còn chưa điều tra ra ra là ai.”



“Muốn tra cũng không dễ đâu, nghĩ cách dẫn hắn ra đi.”



“Hiểu rồi.” Lam Cẩn đáp, trầm mặc một lát mói hỏi, “Khi nào trở về?”



“Chờ công lực khôi phục đã.” Phượng Ly Thiên vô trách nhiệm nói.



“Rốt cuộc ai mới là cung chủ hả?” Lam Cẩn không thể nhịn được nữa túm lấy cổ áo Phượng Ly Thiên.