Phượng Ly Thiên
Chương 9 : Gặp chuyện
Ngày đăng: 13:41 18/04/20
“Tại hạ, Nguyên Mặc.” Hiên Viên Cẩm Mặc bịa ra một cái tên dễ gọi.
“Ta thấy, là Hiên Viên Cẩm Mặc đi.” Lão nhân nấu nước đột nhiên xen mồm nói, ‘keng keng’ “khách nhân” trên bàn của hắn đột nhiên đều rút kiếm đứng lên.
Lần này Hiên Viên Cẩm Mặc ra ngoài dẫn theo không đến hai mươi người, một phần bị phái đi điều tra chuyện phản loạn, một phần giả thành thái tử đi tuần dẫn dắt chú ý của người khác, bên cạnh chỉ chưa lại hai thị vệ. Đương nhiên, hai thị vệ này đều là cao thủ trong cung, lúc bình thường bảo hộ Hiên Viên Cẩm Mặc chưa bị lộ thân phận thì không thành vấn đề, đương nhiên chỉ là lúc bình thường.
Người trong quán trà đều là sát thủ được huấn luyện, lấy tốc độ cực nhanh bao vây bốn người Phượng Ly Thiên.
“Các ngươi là ai?” Hiên Viên Cẩm Mặc giơ ngang trường kiếm trước người.
“Mạc Sầu Các, Ẩn sát!”
“Ẩn sát?” Phượng Ly Thiên nhướn mày, cả người nhảy lên, vô cùng không nói nghĩa khí mà bay lên cây ngô đồng cao cao, nhàn nhã ngậm một lá ngô đồng, bộ dáng chuyện không liên quan tới mình.
Ba người Hiên Viên Cẩm Mặc dựa lưng đứng thành hình tam giác, sát thủ lao tới như những sợi dây thun được bắn ra. Những sát thủ này dù không phải là cao thủ hạng nhất, chiêu thức cũng cực kỳ đơn giản, nhưng ra chiêu tàn nhẫn, thu chiêu lấy mạng, ba người phải dùng hết sức ứng phó. Càng nguy hiểm hơn là, Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy thể lực cơ thể đang xói mòn với tốc độ cực nhanh, trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Sát thủ nhắm đúng cơ hội, trường kiếm màu đen xoay tròn đâm vào ngực Hiên Viên Cẩm Mặc. Phượng Ly Thiên đứng ở trên cây cả kinh, giống như chim ưng đáp xuống, một chưởng đánh bay sát thủ, ôm Hiên Viên Cẩm Mặc đã không còn sức vào trong lòng. Hiên Viên Cẩm Mặc nỗ lực giữ lại tia tỉnh táo, cố gắng muốn nhìn rõ người trước mặt, người nọ nói: “Đừng lo lắng……” Câu nói kế tiếp đã không còn nghe rõ, nhưng giọng nói êm tai mát lạnh tựa như sơn tuyền này lại một trấn an kỳ lạ khắc vào linh hồn luôn cảnh giác đề phòng của hắn, chợt lâm vào hôn mê.
Phượng Ly Thiên cúi người ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, ngồi xuống cái ghế còn nguyên gần đó trong quán trà. Nhóm sát thủ nhanh chóng giải quyết hai thị vệ, xếp thành hàng khom mình hành lễ với Phượng Ly Thiên, nam tử cầm đầu chính là Thập Thất Dạ truyền tin trong trà lâu ngày đó. Phượng Ly Thiên ý bảo mọi người đứng lên, Thập Thất Dạ bước lên nói:”Chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Ám vệ của Phượng Ly Thiên phân thành hai loại: Ám bộ và Dạ bộ, mỗi bên mười tám người, gọi chung Ám Dạ thất bát vệ, [đương nhiên, kỳ thật là ba mươi sáu người]. Ám bộ chỉ luôn ở bên người Phượng Ly Thiên, phụ trách an toàn của hắn, để hắn tùy thời sử dụng, Dạ bộ phần lớn đi theo những người quan trọng khác, phụ trách bảo hộ những người đó và truyền tin. Mà Thập Thất Dạ là người đi theo bên cạnh các chủ Mạc Sầu Các.
Phượng Ly Thiên gật gật đầu, nói: “Thu dọn sạch sẽ nơi này, ngươi dẫn bọn họ về đi. Nói với Mạc Sầu, nhận hết tất cả nhiệm vụ ám sát Hiên Viên Cẩm Mặc gần đây, điều tra rõ người ủy thác, có kết quả lập tức truyền tin cho ta. Còn có, điều tra tung tích thần y Hạt Mã Tiền.”
“Dạ, thuộc hạ đã rõ.” Thập Thất Dạ cúi đầu cung kính đáp.
Lúc này, một hắc y nam tử từ trong rừng cây phóng nhanh đến bên cạnh Phượng Ly Thiên, quì một gối: “Ám Thất bái kiến chủ nhân.”
“Khó trách có người ám sát ngươi.”
“……”
“Ngươi ra ngoài chơi sao?”
“Xem như vậy đi.”
“Cũng đúng, nếu ngươi làm Hoàng Thượng rồi sẽ không đi chơi được nữa.”
“……”
“Tiểu tử Mộ Dung Kì kia nói, tháng sau phân hào của Y Mộng Lâu sẽ khai trương ở Lô Châu, ta muốn đến giúp vui. Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta không có mục đích chính nào.” Người tra xét truyền đến tin tức, ở Lô Châu xuất hiện một tổ chức tên là “Minh Giáo”, rất có thể là tổ chứ do dư nghiệt tiền triều sáng lập để phán triều đình, cho nên Hiên Viên Cẩm Mặc vốn cũng muốn đến Lô Châu, “Không bằng ta đi với ngươi được không, trên đường cũng tốt có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Được, ta đang lo không có người chơi với ta đó.” Phượng Ly Thiên ở trong bụng cười đến rút gân, bởi vì hắn vốn đã biết Hiên Viên Cẩm Mặc muốn đến Lô Châu, tự nói mình muốn đi Lô Châu, vì khiến Hiên Viên Cẩm Mặc không có thị vệ bảo hộ phải chủ động cùng đi với hắn, có chút đáng khinh cười cười “Ngươi cũng có hứng thú với Y Mộng Lâu sao?”
“Y Mộng Lâu?” Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không biết Y Mộng Lâu là cái gì.
“Ai, chúng ta hợp ý như vậy, không bằng chúng ta kết bái huynh đệ đi.” Phượng Ly Thiên tự tự mình nói, “Như vậy, về sau ngươi làm Hoàng Thượng, ta chính là Vương gia, ha ha.”
……
Hoàng hôn rọi xuống người hai người, in xuống con đường hiu quạnh hai cái bóng thật dài chồng lên nhau.