Phượng Ly Thiên
Chương 94 : Tản tuyết cốc
Ngày đăng: 13:43 18/04/20
“Trốn được nhất thời không trốn được cả đời, chẳng lẽ muốn trẫm vĩnh viễn ngây người ở Hàn Cốc sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc tìm một tư thế thoải mái tựa vào vách xe, tao nhã vén màn xe lên nhìn ra ngoài, bên ngoài là một đường nhỏ giữa rừng chưa từng thấy qua, theo hướng của bóng cây, xe ngựa này là đang đi ngược hướng với núi Thiên Hàn. Y âm thầm nhíu mày, xem ra Diêu Bách Tùng định đi đường vòng, Thiên nhi nhất định đang mai phục trên đường đến Hàn Cốc, nếu vậy……
“Ha ha, không cần lo lắng,” Diêu Bách Tùng cười thả màn xe xuống, “Chúng ta chỉ cần thong thả đi dạo bên ngoài mấy ngày, Phượng Ly Thiên dù tài năng tới đâu cũng không thể tìm được ngươi.” Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng, nhưng vết sẹo trên khuôn mặt tuấn tú kia lại khiến nó hiện ra vài phần dữ tợn.
“Có ý gì?” Đồng tử Hiên Viên Cẩm Mặc chợt co rút, trên mặt lại bình tĩnh hỏi.
“Việc này ngươi không cần quan tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.” Diêu Bách Tùng chuyển đề tài, kề sát đến cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc nâng một lọn tóc của y lên thỏa mãn vuốt ve, “Huống chi cảnh sắc của Hàn Cốc cũng không tệ, ta biết ngươi không thích ngôi vị hoàng đế kia, sao không cùng ta ẩn cư núi rừng?”
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn hắn, cái tên tự cho là đúng. Y cũng không chán ghét ngôi vị hoàng đế kia, lúc không có Thiên nhi, hoàng vị chính là tài sản duy nhất của y, là vật bảo đảm cho sự sinh tồn của y, cũng là thứ giúp y thực hiện lý tưởng của mình, Phượng Ly Thiên hiểu y, cho nên chưa từng nói muốn y vứt bỏ hoàng vị.
Nghiêng đầu rút lọn tóc trong tay Diêu Bách Tùng ra, Hiên Viên Cẩm Mặc lành lùng nói: “Không được tổn thương hắn, hắn là đệ đệ ruột của trẫm.”
“Hừ, đệ đệ ruột? Hắn làm ra chuyện như vậy với ngươi mà ngươi còn xem hắn là đệ đệ ruột?” Diêu Bách Tùng cười lạnh, “Loại người không bằng cầm thú như hắn, chết chưa hết tội!” Tròng trắng của hắn hiện lên màu đỏ, hận ý và điên cuồng ẩn giấu bên trong trào ra trong phút chốc.
Hận ý nồng đậm trong mắt Diêu Bách Tùng khiến Hiên Viên Cẩm Mặc có chút khó hiểu, rốt cuộc người này cùng Thiên nhi có thâm cừu đại hận gì? Nếu thật như vậy, theo như lời hắn nói, là muốn đẩy Thiên nhi vào chỗ chết, nếu thế, đường đến Hàn Cốc sẽ cực kỳ nguy hiểm. Trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi sinh ra chút nôn nóng, nhưng cũng không dám để lộ trên mặt, bởi vì y thấy rõ điên cuồng trong mắt Diêu Bách Tùng. Y khẽ thở dài, nói: “Tuy Thiên nhi rất tùy hứng, nhưng từ nhỏ hắn cũng không phải là một đứa bé hư.”
“Ha ha ha, tùy hứng?” Diêu Bách Tùng giống như vừa nghe được chuyện gì nực cười lắm, “Cung chủ Phượng cung từ trước tới nay luôn là tên điên giết người không chớp mắt, Thiên nhi của ngươi vì bước lên vị trí cung chủ, đã giết hết mười sáu sư huynh đệ cùng hắn sớm chiều ở chung, đây gọi là tùy hứng sao? Nếu Quân Mạc Sầu không phải con trai riêng của Phượng Thanh Tuyệt, thì hắn cũng đã sớm bị Phượng Ly Thiên giết chết rồi, không chờ đến lúc ta châm ngòi đâu……”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày: “Vậy đổi chỗ khác cho trẫm đi.” Nói xong liền muốn ra khỏi lầu.
“Được rồi được rồi, chọc ngươi thôi.” Diêu Bách Tùng vội ngăn y lại cười nói, “Ta ra ngoài đây.” Hắn cảm thấy Hiên Viên Cẩm Mặc giống như một con mèo cao ngạo vậy, không thể dựa vào quá gần khiến y sợ hãi, cũng không thể bức y quá mức, phải từ từ tiếp cận, quan trọng nhất là nhất định phải biết vuốt lông.
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc mắt nhìn hắn, nếu là Phượng Ly Thiên, khẳng định sẽ bày ra bộ mặt tội nghiệp rồi giả vờ rời đi, chờ đến khi y cảm thấy mình có hơi quá đáng rồi bắt đầu suy nghĩ lại, hắn sẽ mang theo cái vẻ mặt đương nhiên ôm gối xuất hiện trên giường y.
Nói đến cách nuôi mèo, Phượng Ly Thiên vẫn giỏi hơn Diêu Bách Tùng nhiều, không chỉ phải biết vuốt lông, mà bản thân cũng phải ngụy trang thành một động vật nhỏ bé vô tội nào đó mới có thể khiến y buông lỏng cảnh giác.
Đệ tử mắt tam giác kia bưng đồ ăn tới: “Chưởng môn sư thúc mời dùng cơm.” Hắn đặt hai bộ chén đũa xuống, giương đôi mắt nhỏ như mắt chuột liếc một cái, đụng phải ánh mắt của Diêu Bách Tùng, vội vàng thu lại tầm mắt rồi lui xuống.
Đối với hành vi muốn ở lại dùng cơm chiều của Diêu Bách Tùng, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không phản đối, nâng đũa lên thấy Diêu Bách Tùng gắp món nào y cũng gắp món y như vậy. Diêu Bách Tùng khẽ cười nói: “Yên tâm ăn đi, không làm gì ngươi đâu, ta còn chưa cần dùng đến loại thủ đoạn hạ đẳng này.”
Hiên Viên Cẩm Mặc không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Gấp lên một miếng cá chiên giòn, chất lỏng màu vàng kim dọc theo lớp thịt vàng giòn chảy xuống, không biết hiện giờ Thiên nhi đang ở đâu? Chỉ mới xa cách hai ngày, nhưng nhớ nhung đối với hắn đã nhiều đến mức không thể chịu nổi. Thiên nhi, Thiên nhi……
Diêu Trường Thanh cười khẽ nhìn y ăn, biết y thích cá chiên, cho nên dù trước nay không ăn cá nhưng hắn vẫn cố ý dặn nhà bếp nấu món này.