Phượng Ly Thiên

Chương 96 : Mai phục

Ngày đăng: 13:43 18/04/20


Đây là một sơn động ẩn trong băng tuyết, xung quanh có mấy tảng đá đen chồi ra. Phượng Ly Thiên nhảy lên, vụn băng đọng trên tảng đá phát ra tiếng kẹt kẹt. Hắn nhanh chóng quan sát chung quanh một hồi rồi nhấc chân nhẹ nhàng đi vào.



Sơn động cũng không sâu, cách cửa động hai trượng là hai bên vách đá, được che khuất khá kín. Dưới vách đá là một đài đá cao hai thước, phía trên phủ kín cỏ khô và tấm áo choàng trắng có hai cục bông màu tím nọ.



Hắn gỡ người trên lưng mình xuống rồi đặt y lên đài đá, ánh mắt có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng tối thấy rõ môi dưới của Hiên Viên Cẩm Mặc đã bị y cắn nát, nhịn xuống thương tiếc trong lòng, Phượng Ly Thiên xoay người đi ra ngoài.



“Thiên nhi…… đừng đi…… mà……” Hiên Viên Cẩm Mặc nắm chặt tay hắn, giọng nói mang theo run rẩy.



“Ta đi chặn cửa động lại trước.” Phượng Ly Thiên dỗ dành, rút tay ra rời đi.



“Ưm…… Đừng đi……” Hiên Viên Cẩm Mặc co người lại, khổ sở lăn mình trên cỏ.



Phượng Ly Thiên vận khởi chưởng lực đánh mạch vào tảng đá bên cửa động, một tảng băng tuyết lớn trên đỉnh động bị đánh gãy, “rầm rầm” rơi xuống, vừa lúc che khuất cửa động. Sau đó hắn nhanh chóng trở về, ôm lấy thiên hạ cần được an ủi vào trong lòng.



Quần áo trên người đã bị y cọ đến mở ra hơn phân nửa, thân thể tinh tráng nhuộm màu phấn hồng khác thường, Phượng Ly Thiên vươn tay loáng cái đã cởi bỏ quần áo mình, ôm lấy thân thể nóng hổi của y dán lên người mình.



“Ư……” Tiếp xúc với hơi lạnh da thịt, thần kinh xiết chặt của Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cuộc cũng được thả lỏng, y thoải mái rên khẽ một tiếng, sau đó bắt đầu đòi hỏi cọ cọ lên người Phượng Ly Thiên, “Thiên nhi…… A……”



“Mặc, đừng vội……” Phượng Ly Thiên chưa từng thấy Hiên Viên Cẩm Mặc chủ động đến thế, suýt nữa đã nhẫn nhịn không được, hắn cố cắn răng kéo lý trí quay về, ngón tay thon dài từ lưng y trượt thẳng xuống dưới, vỗ vễ khối thân thể khó nhịn của y, ra sức vuốt ve ở nơi đàn hồi thật tốt kia, sau đó chậm rãi đưa một ngón tay vào dò xét.


“Hừ, đừng nghe hắn ngụy biện……”



“Các vị tiền bối, tất cả việc này đều do thù riêng của Diêu Bách Tùng và Phượng mỗ gây ra, không liên quan đến người ngoài, nể tình hai phái chúng ta có trăm năm giao tình, chuyện hôm nay có thể để hai người bọn ta tự mình kết thúc?” Phượng Ly Thiên lấy ra chiếc nhẫn huyết ngọc tượng trưng cho thân phận cung chủ.



Ba lão nhân kia liếc nhìn nhau, hình như có chút kiêng kị với tổ chế, cuối cùng Thiên Xu gật đầu nói: “Để bọn họ tự giải quyết đi.”



“Đại sư huynh?” Diêu Bách Tùng khó hiểu nhìn Thiên Xu, thù của phụ thân hẳn là đại sư huynh càng muốn báo hơn hắn mới phải, vì sao lại dễ dàng đồng ý với yêu cầu của Phượng Ly Thiên như vậy.



“Để mặc bọn họ đi!” Thiên Xu dứt khoát nói, “Đây là quy củ của tổ tiên.”



Diêu Bách Tùng không cam lòng nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc phía sau Phượng Ly Thiên, khuôn mặt anh tuấn dưới cổ áo lông hồ màu tím càng tôn lên vẻ mê hoặc.



Phượng Ly Thiên xoay người, dịu dàng thắt chặt lại áo choàng cho Hiên Viên Cẩm Mặc, cột hai đoạn dây bằng lông hồ màu tím thành chiếc nơ xinh đẹp: “Mặc, ngươi đi trước, ta sẽ theo sau.” Nói xong, không đợi Hiên Viên Cẩm Mặc kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng điểm huyệt y rồi giao cho Lam Cẩn.



Lam Cẩn chăm chú nhìn Phượng Ly Thiên một hồi, đón lấy Hiên Viên Cẩm Mặc rồi nhấc chân lao về phía đường nhỏ.



“Không, Thiên nhi, không!!!!!!!!” Hiên Viên Cẩm Mặc tuyệt vọng gào thét, rõ ràng vừa mới hứa, hứa rằng sẽ không xa nhau nữa, vì sao chứ, đã qua mười ba năm, cảnh tượng này lại tái hiện lần nữa?



Thiên nhi, Thiên nhi!