Phương Nam Có Cây Cao

Chương 43 : Người đàn ông bị mưu hại

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Sau khi xuống núi tuyết Cống Ca, Nam Kiều và Thời Việt nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một đêm, sau đó hội họp với đoàn phi thủ lên đường quay về.



Trên đường đi, Thời Việt lái xe, Nam Kiều cầm di động của anh, giúp anh check email và tin tức.



Ở núi tuyết Cống Ca, 3G hay 4G gần như không bắt được tín hiệu, ngoại trừ thi thoảng có việc gấp thì đám người Khích Hạo và Hách Kiệt sẽ gọi điện thoại, còn những chuyện khác anh cũng không thể xử lý được.



Nam Kiều mở hộp thư đến, đọc tin nhắn cho anh nghe. Thời Việt trả lời bằng miệng, Nam Kiều giúp anh gõ chữ.



“Hi Thời tiên sinh, em là Tần Tiếu Ca đây, anh chắc còn nhớ em. Số điện thoại anh để lại cho em là số điện thoại công việc, thật không thành thật chút nào! Weixin của em là zhuzhuxiaoge, không add em vào thì anh là chó con!”



Thời Việt: “…”



Dưới email còn đính kèm theo một tấm selfie chu môi, Nam Kiều có chút ấn tượng với cô gái này, cô ta tham gia show của Thời Gian Hải, dựa vào bề ngoài trong sáng dễ thương và tính cách khôi hài phóng khoáng nên đã giẫm lên được Susie, trở thành một trong những nghệ sĩ mới hiện nay được Á Ngu nâng đỡ.



Nam Kiều nhìn vào cột thư đến, đoán chừng là Thời Việt cũng không lưu lại trong hòm thư, nhưng cái cô Tần Tiếu Ca này lại gửi thử hết một lần tất tần tật từ gmail, hotmail, 126, vân vân mây mây đến địa chỉ “shiyue” cho nên mới xuất hiện ở đây.



Thời Việt lạnh lùng nói: “Tâm kế quá đấy, chặn cô ta lại đi”



“…”



Lúc này di động vang lên, Nam Kiều nhìn, là Ôn Địch, cô ngay lập tức nhận máy.



“Nam Kiều! Tớ nói cho cậu nghe, xảy ra chuyện rồi”



Hàng mi dài của Nam Kiều nhướng lên. Ôn Địch một khi đã trực tiếp gọi điện thoại đến cho cô, lại còn dùng giọng nói bức thiết như thế này, thì không đơn giản chỉ là “xảy ra chuyện”.



“Cậu từ từ nói”



Ôn Địch nói: “Số liệu của X bị rò rỉ”.



Nam Kiều chấn kinh.



Số liệu bị rò rỉ là chuyện liên quan đến sống chết. Trước đây, chị gái Nam Cần cũng đã nhắc nhở cô, Lập tức phi hành là một công ty công nghệ cao, kỹ thuật nòng cốt chính là tất cả. Mà cốt lõi của kỹ thuật nòng cốt lại là số liệu của chương trình hệ thống bay.



Nam Kiều trấn tĩnh trở lại trong phút chốc, hỏi: “Sao xác định được là bị rò rỉ? Rò rỉ đến mức nào rồi?”



“Có một ID nặc danh post một vài số liệu lên diễn đàn 5IMX. Bài post này rất nhanh đã hot, bây giờ còn bị share đến R và một số diễn đàn quốc tế về máy bay không người lái. Người của chúng ta sau khi xem xong thì xác định đó đúng là số liệu chương trình của X, nhưng cũng chỉ liên quan đến một số thứ ở mặt ngoài, không phải là toàn bộ”



Nam Kiều lắng nghe, sắc mặc thâm trầm: “Mục đích của cái người post bài này là gì?”



“Đánh đổ chúng ta, thuận tiện kiếm tiền thôi”, Ôn Địch tức giận nói.



Nam Kiều lẳng lặng suy nghĩ. Thời Việt nhìn cô, dựa vào lời nói và thần thái của cô cũng biết được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Anh nhíu mi nhưng không làm gián đoạn dòng suy tư của Nam Kiều.



Môi trường start up của Trung Quốc chính là thế. Một khi có người thành công ở một lĩnh vực mới nào đó thì ngay lập tức trên thị trường sẽ có vô số kẻ xông tới, trong nháy mắt biến biển xanh thành biển chết.




Ôn Địch ra hiệu mọi người yên lặng, đang định cất tiếng, bên dưới bỗng vang lên một giọng nói rất lớn:



“Mọi người đoán không sai! Công ty này thật sự có một người không dám gặp ai, đó chính là người sáng lập chính thức! Tôi nói cho mọi người biết đó là ai! Chắc mọi người đều đã xem qua video chạy đêm ở trạm xe lửa kia rồi nhỉ! Người phụ nữ mặc áo trắng, khuôn mặt đã bị xử lý qua kia, chính là người sáng lập chính thức của Lập tức phi hành!”



Toàn trường bỗng chốc xôn xao, mọi người đều lấy di động ra, tìm kiếm video nọ.



Ôn Địch định thần, người vừa nói kia, chẳng phải là người quản lý đầu tư cấp cao của quỹ Quang Tốc, Cơ Minh sao!



Cái tên Cơ Minh này, bởi đã bỏ lỡ cơ hội cực tốt đầu tư vào Lập tức phi cho nên đã bị người trong công ty xỉa xói. Sau này anh ta đến tìm Ôn Địch khẩn thiết xin được gia nhập vào vòng đầu tư mới thì bị Ôn Địch cự tuyệt. Anh ta cảm thấy quá mất mặt, lại chịu không nổi ông chủ sỉ nhục anh ta cho nên trong lúc tức giận đã từ chức. Không ngờ anh ta lại có mặt ở đây hôm nay!



Ôn Địch gọi bảo vệ: “Đừng để anh ta nói nữa, đưa anh ta ra ngoài đi!”



Nhưng Cơ Minh ngồi giữa đám đông, bảo vệ muốn tiếp cận anh ta là chuyện không phải dễ.



Cơ Minh lại cao giọng nói: “Tôi lần nữa bùng nổ đây! Tất cả các nhà đầu tư hãy nghe cho kỹ đây! Bỏ tiền vô đầu tư cho cái công ty rác này, các người đừng tưởng là đã nhặt được của báu! Đầu tư không được mới là số đỏ đấy!”



“Tôi nói cho mọi người biết! Nhà đầu tư vòng đầu tiên của cái công ty rác rưởi này là một kẻ lừa gạt! Chính xác! Không sai! Chính là cái người đàn ông trong video chạy đêm kia, là người đàn ông trong video tuyên truyền kia!”



Cơ Minh vươn ngón tay chỉ về hướng Thời Việt: “Tất cả mọi người hãy nhìn cho kỹ! Chính là cái kẻ ngồi ở đằng trước kia! Kẻ đó tên là Thời Việt! Ngày trước bởi vì ăn cắp bí mật quân sự quốc gia nên đã bị học viện quân sự đuổi học! Bị đuổi học rồi mà thói xấu vẫn không đổi, bịp bợm, đánh nhau, từng ngồi tù một năm rưỡi! Ra tù rồi ngay lập tức biến thành nhà đầu tư!”



Toàn trường náo động, bỗng chốc hỗn loạn, tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc. Ôn Địch gõ micro: “Mọi người im lặng! Đừng nghe những lời vô lý đó! Phiền bảo vệ duy trì trật tự tại hiện trường!”



Nam Kiều đứng sau sân khấu, đôi tay nắm chặt nổi cả gân lên. Cô muốn bước ra nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thời Việt đang ngồi ở hàng thứ nhất, anh nhìn cô lắc đầu.



Hai bảo vệ chạy đến kéo Cơ Minh lại đưa anh ta ra ngoài. Nhưng Cơ Minh vẫn như một kẻ bị tâm thần gào lớn: “Thời Việt là một tên lừa đảo thực thụ! Anh ta lừa người phụ nữ kia làm bạn trai của cô ta! Là do anh ta lấy trộm số liệu của Lập tức phi hành! Anh ta ném một ngàn năm trăm vạn vào vòng đầu tư đầu tiên của Lập tức phi hành chính là muốn thừa dịp ăn sẵn!”



“Trị giá hơn mười mấy vạn, các nhà đầu tư! Các người hãy tính đi, đây là mười ngàn phần trăm lợi nhuận! Các người bây giờ đầu tư vào Lập tức phi hành, Thời Việt kia sau khi rời khỏi sẽ bán số liệu kia với giá cao hơn, Lập tức phi hành lúc đó chẳng đáng một đồng cắc! Không đáng một đồng!”



“Chó thì không thay đổi được! Trộm một lần thì sẽ trộm cả đời! Các người hãy nghĩ cho kỹ…”



Toàn bộ hội trường đều rối loạn. Các nhà đầu tư đã bước đầu đạt đến thỏa thuận đầu tư, bây giờ sắc mặt đều đanh lại, nửa tin nửa ngờ.



Ôn Địch đang cố gắng ngăn trận phong ba này thì Nam Kiều đã vội vã bước ra ngoài. Thời Việt đuổi theo, giữ cô lại góc cửa:



“Em muốn đi đâu!”



Nam Kiều vùng ra khỏi anh, lạnh lùng nói: “Em đi tìm chị. Anh bị oan, em không thể để anh vác nó trên lưng được”



“Không được đi!”



Thời Việt nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại, sắc mặt vừa lạnh lùng vừa hung dữ:



“Anh nói rồi! Không được đi!”