Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1002 : Linh thú cấp 2
Ngày đăng: 01:35 22/04/20
Tiểu hồ ly theo bản năng lui về phía sau từng bước, không biết tại sao, người này âm trầm chết trầm, nhưng cũng không giống Lệ Tà cùng nam tử mặc áo đen khí phách sắc bén kia. Nàng có chút sợ hãi khó hiểu.
Trong lòng lạnh lẽo, dường như chỉ cần tới gần hắn sẽ chết.
Trong lòng có cảm giác như thế, bởi vậy nàng không dám tiến lên nữa, len lén trốn ở phía sau bụi cỏ, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hắn ôm cô gái trong lòng, từng bước đi ra ngoài.
"Mặc Liên các hạ, giao nàng cho ta đi." Nhìn hắn phải đi, nhưng lại ôm chặt Hoàng Bắc Nguyệt không chịu buông tay, Phong Liên Dực không thể không lên tiếng.
Mặc Liên ghì chặt cánh tay, tính chất bảo vệ rất mạnh, không chịu buông tay.
Yểm mặc áo đỏ nghiêng mặt, cười tủm tỉm nhìn Phong Liên Dực: "Có ta ở đây, ngươi không thể chiếm lấy nàng được. Hiện tại đã đến nước này, đem nàng về Nước Nam Dực, đừng hòng cho ai độc chiếm nàng, lúc này mới công bằng."
Phong Liên Dực lạnh lùng liếc hắn, nói: "Nàng chỉ nguyện ý theo ta."
"Chưa chắc." Yểm có chút tự kỷ nháy mắt mấy cái, "Lúc trước nàng không biết ta xinh đẹp như thế, chờ nàng gặp ta tự nhiên sẽ quên ngươi."
Phong Liên Dực không nói gì, người này đột nhiên xuất hiện rốt cuộc là ai?
Yểm cười lớn một tiếng, vỗ vỗ bả vai Mặc Liên, nói: "Tiểu tử thúi, đưa nàng về phủ Trưởng Công chúa của Nước Nam Dực, biết không?".
Mặc Liên lại không phản đối, gật đầu, có lẽ hắn cũng cho rằng đây là biện pháp tốt nhất.
Hiện tại, thầm nghĩ để nàng về nhà tĩnh dưỡng, chờ vết thương trên thân thể chậm rãi khép lại, nàng tự nhiên sẽ tỉnh lại.
Ngay cả Mặc Liên cũng đồng ý, Yểm đắc ý nháy mắt với Phong Liên Dực, cười rời đi.
Lúc đi qua bụi cỏ, nhìn thấy một bóng dáng trắng bóng sột soạt lui về phía sau, Yểm nhìn thoáng qua, đột nhiên cúi người, một phát bắt được cái đuôi lông xù, ánh mắt sáng lên: "Thật là tiểu hồ ly đáng yêu!"
Trong lòng tiểu hồ ly hoảng hốt, cặp mắt màu lam lạnh nhìn hắn một cái, đột nhiên vươn nhanh móng vuốt cào lên ngón tay hắn.
Yểm thật không ngờ có linh thú dám to gan cào hắn, huống hồ nguyên khí con tiểu hồ ly này chỉ cấp 1 mà thôi. Một con linh thú mà thôi, kể cả thần thú ở trước mặt hắn cũng không to gan như vậy!
Yểm lùi tay về, trên ngón tay chảy ra ít máu, hắn đưa ngón tay bỏ vào miệng nhẹ nhàng cười quyến rũ: "Ngươi dám cào ta?".
Tức giận sao?
Tiểu hồ ly lui từng bước về phía sau, nàng chỉ cảm giác bị bắt được cái đuôi rất khó chịu, cho nên mới vung móng, nếu biết là hắn, nàng cũng không dám a.
Người nói chuyện tiểu hồ ly cũng từng gặp, gọi Thiên Đại Đông Nhi, là quốc sư Nước Tây Nhung, Cung chủ của Thánh Huyết Cung, tuy nhiên hiện tại không phải.
Không lâu trước đây, Nước Tây Nhung bị Nước Nam Dực thâu tóm, nữ hoàng đầu hàng, Thái tử Chiến Dã đem nữ hoàng cùng quốc sư đưa Thành Lâm Hoài, hoàng đế ban thưởng tòa nhà lớn để bọn họ sinh sống.
Lại nói tiếp, chiến công này là do cô gái đang nằm bên trong lập nên, giờ phút này sống chết không rõ, mới mười bảy tuổi mà thôi, không chỉ bắt Nước Tây Nhung, ngay cả thủ đô của nước Đông Ly cũng diệt, nhưng thủ đoạn có chút lãnh huyết, rất nhiều người vụng trộm đều nói nàng tính cách hung tàn, không có nhân tính, hiện tại không sống không chết như vậy cũng là báo ứng.
Hoàng thượng vẫn giữ tước vị Ninh Vương cho nàng, có điều chưa kịp hưởng phúc đã biến thành như vậy.
Thật sự là người đáng thương, nghe hạ nhân trong phủ bí mật len lén nghị luận thân thể của nàng thế, ngay cả tiểu hồ ly cũng cảm giác thổn thức thương cảm nàng.
Hy vọng cô ấy sớm tỉnh lại, nếu không thiếu niên trên mặt có Hoa Kết Ngạnh sẽ thương tâm chết mất.
Còn có hắn cũng thương tâm chết mất.
Tiểu hồ ly chuyển đôi mắt màu lam lạnh nhìn nam tử mặc y phục trắng từ trong phòng đi tới. Hắn đi tới bên hoa sơn trà, Thiên Đại Đông Nhi cũng đuổi ra theo.
"Nước không thể một ngày không có vua, hay là ngươi về Nước Bắc Diệu đi, cô ấy nếu tỉnh dậy muốn gặp ngươi tự nhiên sẽ đi."
Phong Liên Dực nao nao, đưa tay vung qua một đóa hoa sơn trà, "Ta muốn nhìn nàng tỉnh lại."
"Nếu cả đời nàng không tỉnh, ngươi dự định chờ cả đời như vậy sao?" Thiên Đại Đông Nhi khẽ mím môi, "Nếu nàng tỉnh, sẽ không muốn thấy ngươi như vậy."
Mấy ngày liền tới nay, hắn đã trở nên rất tiều tụy.
Tiểu hồ ly thở dài một tiếng, không muốn nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ nhảy vào cửa sổ, lặng yên không một tiếng động chạy trong phòng, bò lên ngồi trên bàn trang điểm.
Cô gái trên giường không hề có động tĩnh, chỉ có hô hấp yếu ớt, nhìn nàng ngày ngày gầy gò đi, dường như sẽ không tỉnh lại.
Có người nhiều chờ nàng như vậy, tại sao nàng lại bất tỉnh chứ?
Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn.
Chợt nghe tiếng bước chân vào, nàng quay đầu nhìn, đúng là Mặc Liên, thiếu niên âm u khiến nàng phát lạnh. Nàng vội vàng trốn phía sau cái hộp son bột, sợ hãi nhìn hắn.
Kỳ thật trên người không hề có sát khí, nhưng rất sợ hắn.