Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1028 : Chủ của hắc ngọc 5
Ngày đăng: 01:36 22/04/20
"Luyện dược sư!" Nguyệt Dạ ánh mắt sáng lên, luyện dược sư số một số hai trên đại lục, có lẽ sẽ hiểu rõ Thất Phá Đan!
Nàng như chim nhỏ nhảy xuống tường vây, nghe nói luyện dược sư đều là người cổ quái, nhìn chung quanh đây hoang vu như vậy, nói vậy Tống Mịch cũng là người rất cổ quái.
"Cẩn thận một chút." Phong Liên Dực bay nhanh theo sát lại, từ phía sau bắt được tay nàng, "Nơi này chỗ nào cũng có kết giới."
"Kết giới?" Nguyệt Dạ ngẩng đầu lên, với thực lực bây giờ, tự nhiên nàng không thấy kết giới cường giả bày ra, chỉ cảm thấy chung quanh giống nhau.
"Hắn trốn ở đây không để bất kỳ kẻ nào phát hiện, đương nhiên không thể thiếu kết giới." Phong Liên Dực vừa nói, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên. Gió vô hình liền hội tụ một chỗ, hình thành năng lượng gió rất nhỏ, tán loạn ra bốn phía.
Đột nhiên năng lượng gió dừng lại, như đánh lên cái gì đó, trì trệ không tiến.
"Chính là chỗ đó." Phong Liên Dực đi qua, hai tay thong thả kết ấn, tuy nói động tác thong thả, nhưng với nhãn lực của Nguyệt Dạ cũng không nhìn rõ ràng được!
Ấn quyết đánh vào nơi vô hình, hắn liền bước vào, xoay người vẫy Nguyệt Dạ.
Nguyệt Dạ cũng vào theo, rõ ràng là cùng một tòa trong viện, nhưng bên trong hết thảy lại sạch sẽ, trên mặt đất tuyết đã quét sạch, thoạt nhìn như có người thường xuyên ở lại.
Có thể đem một chỗ chia làm hai bộ phận, vậy người bày ra kết giới nhất định rất mạnh!
Nguyệt Dạ không dám làm ra chuyện sai lầm, an phận phận theo sát Phong Liên Dực, đi tới một loạt phòng ốc trước hậu viện.
Mùi thảo dược nồng đậm, trong không khí tuyết rơi lạnh như băng bay vào chóp mũi.
Quả nhiên là phòng luyện dược sư!
"Tống Mịch không có ở đây." Phong Liên Dực thấp giọng nói, hai người đi tới một gian phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn bên trong, ngoài đủ loại dược liệu cùng với một dược lò màu đen rất lớn thì chẳng có gì khác.
Dứt khoát đẩy cửa ra đi tới trước, Nguyệt Dạ nhỏ giọng nói: "Ngươi xác định không có bất kỳ ai sao?"
"Không sai." Người thuộc tính phong rất mẫn cảm với nguyên khí dao động. Mà hắn cao thủ như thế, chỉ cần có người hít thở thì hắn cũng cảm giác được.
Nguyệt Dạ vuốt dược lò màu đen, cảm thán nói: "Thuốc trong dược lò này sợ rằng không bình thường, chỉ kiểm tra qua ta cũng cảm giác có nguyên khí hùng hậu truyền đến tay."
Vừa nói, nàng sờ một vòng dược lò màu đen, lúc chuyển tới mặt sau, chợt thấy một thùng gỗ tráng kiện, trong thùng gỗ có cô gái nhắm mắt lại ngâm ở bên trong, nàng sợ hô nhỏ một tiếng!
Phong Liên Dực vội vàng đi tới: "Làm sao vậy?"
"Ngươi không phải nói không có ai sao?" Nguyệt Dạ vỗ ngực nói, đợi thấy rõ cô gái trong thùng gỗ thì nét mặt đột nhiên ngưng tụ.
Phong Liên Dực nhìn thấy cô gái kia cũng ngơ ngẩn, kìm nén tưởng niệm cùng yêu say đắm mãnh liệt dưới đáy lòng, suýt nữa buột miệng thốt lên một cái tên!
Song...
Đây không phải là nàng, chỉ có khuôn mặt giống như đúc mà thôi.
"Ta đã thấy cô ấy!" Nguyệt Dạ nhìn cô gái xinh đẹp trong thùng gỗ, chắc chắc nói.
Phong Liên Dực mỉm cười nói:"Cô ấy không phải là Bắc Nguyệt quận chúa."
"Ta biết cô ấy không phải là Bắc Nguyệt quận chúa!" Nhớ tới vẻ mặt bi thương của cô gái này trước khi đi, Nguyệt Dạ không kìm lòng được bước qua, đưa tay vỗ nhẹ gò má cô gái.
Làn da lạnh như băng.
Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, Nguyệt Dạ lá gan lớn, vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở, biến sắc: "Cô ấy chết rồi."
Biểu cảm Phong Liên Dực lại có vẻ như không ngoài dự liệu.
"Ta mới nhìn thấy cô ấy, lúc đó vẫn sống tốt!" Nguyệt Dạ cắn môi, mang theo vài phần thương tiếc, nàng không nhận ra cô gái này, có thể tưởng tượng ngày đó nàng lưu luyến si mê ưu thương, nhưng trong lòng như tan nát.
Hắn tựa hồ...... Biết rất nhiều thứ!
Mạnh Kỳ Thiên nghiêm túc nhìn Nguyệt Dạ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Liên, nói: "Những người đó, theo dân gian nói là Địa ngục Âm ti, tuy nhiên, bọn họ cũng là người."
Mặc Liên ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới lúc thi triển Thuật chiêu hồn, hắn nhìn thấy người xuất hiện trong bóng tối, bộ dáng gì không rõ, có vẻ chỉ là một cái bóng dáng mà thôi.
Những người ở đó không ai phát hiện bóng đen, chỉ có người thi triển pháp thuật cùng người chịu thuật mới có thể nhìn thấy.
Mạnh Kỳ Thiên nói như vậy, là muốn nhắc nhở hắn.
"Thật kỳ quái, vì sao nàng có thể ngoại lệ? Sau khi người chết, trong vòng một canh giờ, hồn phách sẽ bị những người đó mang đi, mà nàng..."
Mạnh Kỳ Thiên nhìn Nguyệt Dạ, cô gái này thoạt nhìn cũng không phải hồn phách mới chết, hơn nữa, sao nàng lại có thân thể?
Hồn phách bình thường chỉ là bóng dáng hư ảo mà thôi.
Bị hắn nhìn toàn thân mất tự nhiên, Nguyệt Dạ trong lòng Phong Liên Dực ngước mắt lên, lạnh lùng liếc hắn, mặc dù rất muốn thám thính một ít chuyện về "những người đó" từ nam nhân này, đáng tiếc không hiểu sao cảm giác người này nguy hiểm.
Người như thế khiến nàng cảm giác không thể tin tưởng, bởi vậy nàng hừ một tiếng, nói: "Hồn phách thì sao? Trời sinh vạn vật đều có hồn phách, chẳng lẽ có người không cho phép hồn phách tồn tại ở hậu thế sao?"
"Cô nương nói có lý, tuy nhiên tại hạ chỉ nhắc nhở một tiếng, hy vọng cô nương cẩn thận là hơn, ít lộ diện ở bên ngoài, tránh bị những người đó nhìn trúng." Mạnh Kỳ Thiên vẻ mặt tươi cười nói.
Mặc dù hắn thiện ý nhắc nhở, nhưng Nguyệt Dạ không có tâm tình cảm kích, nhìn hắn một cái, liền không thèm nói lại.
Phong Liên Dực mang nàng ra khỏi hậu viện, trong nháy mắt tới hơn mười thước ở ngoài.
"Người kia là ai?" Nguyệt Dạ cau mày hỏi, trong lòng vẫn có ba phần nghi hoặc lời nói của hắn.
"Hắn là Mạnh Kỳ Thiên, trước đây Thánh quân của Điện Quang Diệu từng nói, trên đời này, không có chuyện gì mà Mạnh Kỳ Thiên không biết."
Nguyệt Dạ nhẹ nhàng mím môi, trầm mặc một hồi lại hỏi:"Vậy ngươi thấy hắn vừa nói có mấy phần chân thật? Trên đời này thật sự có người khống chế được hồn phách sao?"
"có chứ." Phong Liên Dực không nghĩ nhiều liền thốt ra.
Nguyệt Dạ khiếp sợ nhìn, vịn bả vai hắn, khẽ run lên,"Vì sao?"
"Ta từng tận mắt thấy Thuật chiêu hồn, người thi triển thuật pháp cùng "Những người đó" ký kết khế ước, để hồn phách đã ly thể trở về."
Nguyệt Dạ trầm mặc, hung hăng nắm chặt tay. Như vậy, Mạnh Kỳ Thiên nói là sự thật, nàng nhất định phải nhanh đạt được linh thể, nếu không, thật sự sẽ bị những người đó bắt đi.
Quyết định chủ ý, Nguyệt Dạ đã nói:"Chuyện về Thất Phá Đan làm phiền ngươi!"
"Không cần khách khí." Phong Liên Dực mỉm cười, biết suy nghĩ trong lòng nàng: "Trừ Thất Phá Đan, ngươi còn cần cái gì sao?"
"Chuông Tỏa Hồn." Nguyệt Dạ nói: "Tuy nhiên vật này ta sẽ nghĩ cách mang tới, không cần phiền ngươi."
"Thật sao?" Chuông Tỏa Hồn là thần khí, không biết lấy ở đâu?.
"Điểm bản lĩnh ấy ta vẫn còn." Nguyệt Dạ tự tin nói.
Nàng là hồn phách, đối với hồn phách mà nói, Chuông Tỏa Hồn là thần khí mang theo lực linh hồn, bọn họ cảm ứng là chuẩn nhất xác, lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Nguyệt quận chúa, trong lòng nàng đã đánh chủ ý này.
Chỉ tiếc lúc ấy không có tin tức Thất Phá Đan từ trong cung Vạn thú, nếu không, nàng đã sớm động thủ!
Bởi vì Yểm ngăn trở, nàng không muốn lại đi đánh chủ ý tới Hiên Viên Cẩn, mặc dù đối vậy thân thể cường đại tràn ngập hứng thú, song, nàng không muốn Yểm thương tâm.
****** Bắc Nguyệt hoàng triều *******