Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1030 : Linh thú nhận chủ 2

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


"Chiến Dã ca ca...." Nhẹ nghiêng đầu, Bắc Nguyệt quận chúa lại nhắm mắt, chậm rãi tràn ra một giọt nước mắt, ở trong mộng nức nở một tiếng, cuối cùng đúng là không tỉnh lại.



Hóa ra chỉ nói là nói mơ, hù chết nàng.



Nguyệt Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dùng móng vuốt tiểu hồ ly nhẹ nhàng ôm lấy nạp giới trên ngón tay Bắc Nguyệt quận chúa.



Trên ngón tay tinh tế, nạp giới gỡ xuống rất dễ dàng.



Nguyệt Dạ lập tức xoay người muốn chạy, suy nghĩ một chút lại quay đầu lại, thấp giọng nói với Bắc Nguyệt quận chúa đang ngủ say:"Ngươi tốt như vậy, làm sao có người chán ghét ngươi được?"



Nói xong, nàng ngậm chiếc nhẫn, nhảy khỏi giường, chuyển qua bình phong thì đột nhiên đâm đầu vào một vật như củ khoai tây chạy như điên vào, không thèm nhìn đường, chỉ hào hứng nhìn vật gì đó cầm trong tay.



Nguyệt Dạ căn bản không kịp né tránh, liền cùng khoai tây đập vào nhau!



Nàng lập tức trượt từ nền nhà ra ngoài, mà khoai tây nhi trực tiếp lăn tròn ra ngoài cửa, hai mắt ánh sao tỏa ra mãnh liệt, chỉ ngây ngốc ngồi xuống, xoa mặt không biết chuyện gì xảy ra.



Thật là một đồ đần!



Nguyệt Dạ lập tức đứng lên, may là nạp giới ngậm trong miệng không có mất, nàng liền nhanh lên chạy ra.



Đi ngang qua khoai tây nhi vừa ngốc lại vừa ngu kia, Nguyệt Dạ dùng cái đuôi phe phẩy trên mặt nó vài cái, sau đó cười chạy đi.



Khoai tây kia bị nàng đảo qua như vậy, đứng lên, rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trên người rơi rất đau, nhưng lại rất không cam lòng bị khi dễ như vậy.



Vì vậy nó cũng rất mất thể diện oa oa khóc lớn đuổi theo Nguyệt Dạ ra ngoài.



Vừa há miệng khóc lớn, vừa bước chân ngắn ngủn điên cuồng đuổi theo. Chức Mộng Thú ngay tại lúc này lại quên nghề cũ của chính mình.



Nếu nó dùng ảo thuật vây khốn Nguyệt Dạ, nàng khẳng định không bỏ chạy được!



Nhìn thấy khoai tây nhi đuổi theo, Nguyệt Dạ trong lòng mắng to: Thối khoai tây nhi! Dám phá hỏng chuyện tốt của nàng!



Bị hắn điên cuồng đuổi theo, nào có cơ hội lấy Chuông Tỏa Hồn ra chứ?



Quên đi, cầm cả nạp giới chạy đã!



Nạp giới vừa nhìn đã biết thuộc loại cao cấp, không gian bên trong có thể chứa cả một tòa thành trì. Không biết Chuông Tỏa Hồn thả ở đâu? Nếu có thể xem bên trong một chút thì tốt rồi.



Nạp giới tốt như vậy, bên trong nhất định đều là bảo bối.



Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên ý thức trong phong ấn bị kéo một chút, trước mắt tối sầm lại, lúc mở to mắt thấy trong ý thức xuất hiện một đại không gian không nhìn thấy điểm cuối!



Từng ngăn tủ đứng ở hai bên, ngăn tủ phía trên bày đủ loại vũ khí, dược liệu, kinh quyển...



Nàng từ lúc có ý thức tới nay, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều trân châu dị bảo như vậy!



Trợn mắt há mồm nhìn hết thảy trước mắt, đây chẳng lẽ là không gian bên trong nạp giới?



Làm sao có thể? Bất cứ một nạp giới nào, sau khi mua sẽ ký kết khế ước với bản thể hồn phách, chỉ có linh hồn của chính mình mới có thể mở ra.



Cái này rõ ràng là nạp giới của Bắc Nguyệt quận chúa, sao nàng có thể thấy được bên trong?




Biết rất nhanh thì có ăn, Chi Chi liền vui vẻ, vui vẻ cười ha ha trên đệm mềm, trong đầu ảo tưởng A Lệ Nhã làm đủ loại điểm tâm mỹ vị, suýt chảy cả nước miếng.



Nó không chú ý giờ phút này ánh trăng chậm rãi lên cao, thẩm thấu vào tinh thạch trong suốt trên nóc nhà, vừa lúc chiếu lên người tiểu hồ ly.



Đôi mắt xanh lam nheo lại, ngẩng đầu liếc nhìn tinh thạch trong suốt, đây đúng là nguyên liệu đặc thù, có thể mang ánh trăng thuần khiết không có cực nhỏ tạp chất nào.



Quả thực là ánh trăng tinh hoa.



Mọi người Thủ vệ ở bên ngoài, nàng lặng lẽ hướng móng vuốt vào nạp giới, lấy ra một bộ trường bào màu đen quen thuộc ra, sau đó, dưới ánh trăng, thân ảnh cô gái chậm rãi xuất hiện.



Trong ảo tưởng Chi Chi không phát hiện ra bất cứ dị thường gì, chờ hắn đột nhiên cảm giác ánh trăng trên đỉnh đầu hoàn toàn bị chặn lại mới trố mắt khôi phục, song, sớm bị Nguyệt Dạ tay mắt lanh lẹ che miệng lại, khiến hắn không phát ra bất cứ tiếng động gì.



"Hắc hắc." Nguyệt Dạ cười lạnh một tiếng,"Lọt vào trong tay ta, trước lột da ngươi, làm thịt kho tàu!"



Chi Chi sợ hãi, lập tức nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, đáng thương nhìn nàng.



Bộ dáng đáng thương khiến người ta mềm lòng, Nguyệt Dạ nhéo cọng hành xanh biếc trên đầu hắn nói:"Ngươi là Chức Mộng Thú, ta biết năng lực của ngươi, đừng giở trò!"



Chi Chi vội vàng gật đầu, Nguyệt Dạ lúc này mới buông miệng hắn ra.



Xung quanh Tỏa Nguyệt Lâu đều là thủ vệ, muốn chạy không dễ, Nguyệt Dạ suy nghĩ trong chốc lát liền cúi đầu nhìn Chi Chi: "Nghe nói Chức Mộng Thú có thể bện bất cứ ảo cảnh gì, chỉ cần trên đời từng xảy ra ngươi cũng có thể tái hiện nó?"



Ăn nhờ ở đậu nên đương nhiên Chi Chi không dám nói dối, thành thật gật đầu.



Tuy có thể tái hiện quá khứ, nhưng quá khứ của một hồn phách nó không nhìn được, bởi vì nàng không có linh thể, không thể lấy máu làm môi giới.



Mộng cảnh cao thâm phải lấy máu làm môi giới.



Nguyệt Dạ cũng không làm khó dễ nó, nhưng lại hỏi: "Bắc Nguyệt quận chúa trước đây là bộ dáng gì?"



Hai mắt Chi Chi vừa mới khóc, trong giây lát lại đỏ lên.



"Không được khóc! Triển khai ảo thuật để ta xem một chút!" Nguyệt Dạ quát.



Chi Chi lập tức câm miệng không dám khóc, giơ tay nhỏ bé lên chỉ chỉ lục hành trên đầu bị nàng tóm.



Nguyệt Dạ không sợ hắn tính kế, những người này nàng hiểu rõ, bọn họ sẽ không thương tổn nàng.



Bọn họ chỉ muốn biết rõ ràng một chuyện, mà vừa lúc nàng cũng có chút nghi hoặc muốn tháo gỡ.



Chi Chi cũng là tên thành thật, nàng buông tay ra cũng không dùng ảo thuật vây khốn nàng, mà đi hai bước, sau đó ngồi ở trên ghế mềm, lục hành trên đầu nhẹ nhàng run rẩy.



Trong không khí truyền đến dao động, giống như sóng âm khuếch tán tới bên người Nguyệt Dạ.



Nàng ngẩn ra, đột nhiên như đi vào một gian phòng tràn ngập ánh mặt trời, nàng ngẩng đầu, trước mắt là một thân hình gầy gò, nhưng cô gái bóng lưng lãnh ngạo, tóc màu đỏ rực đường hoàng trong gió, có cảm giác kinh tâm động phách không thể tả được!



"Hoàng Bắc Nguyệt......" Nàng thì thào mở miệng, cô gái kia đột nhiên xoay người lại, sợi tóc bay múa, chỉ nhìn thấy một mặt nạ dữ tợn quỷ dị.



Trong tay một thanh chiến đao tuyết trắng chậm rãi hình thành.