Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1040 : Ô Lạp, Phương Pháp Tây 2

Ngày đăng: 01:36 22/04/20


Hai bóng dáng chậm rãi biến mất khỏi Tỏa Nguyệt Lâu.



Tiểu hồ ly bị chôn ở đống tuyết, chờ bọn hắn đi hồi lâu mới chậm rãi thò đầu ra, liếc nhìn chỗ bọn họ biến mất, sau đó bò khỏi đống tuyết, giũ mạnh bông tuyết đọng trên người rồi bay nhanh lên góc tường rời đi.



Có người của Hách Na Lạp tộc nên tiến vào Rừng rậm Phù Quang không khó, luyện chế Thất Phá Đan cần một loại dược liệu ở sâu trong Rừng rậm Phù Quang, nơi chưa bao giờ có ánh mặt trời chiếu tới mới có thể sinh trưởng, bởi vậy bọn họ phải đi vào sâu trong Rừng rậm Phù Quang.



Nếu là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia thì tự nhiên không lo sự uy hiếp của Rừng rậm Phù Quang, nhưng hiện tại Nguyệt Dạ lại không thể không cẩn thận mà đi.



Suốt đoạn đường đi, khí tức thần thú của Tiểu Hổ cùng Nến Đỏ dọa lùi không ít linh thú cường đại cùng thần thú, bởi vậy có thể xâm nhập được một đoạn dài.



"Cây bất tử chỉ nghe thấy trong truyền thuyết, chúng ta sinh sống nhiều năm ở Rừng rậm Phù Quang chưa bao giờ nghe nói tới." A Lệ Nhã cùng Nguyệt Dạ sóng vai mà đi, nói với nàng đủ loại chuyện trong Rừng rậm Phù Quang.



Luyện chế Thất Phá Đan cần một loại dược liệu rất quan trọng là rễ cây bất tử, lúc Phong Liên Dực nhìn thấy bài thuốc này cũng cau mày nói, cây Cây Bất tử chỉ là một loại truyền thuyết, căn bản không tồn tại.



Nhưng Nguyệt Dạ không tin, nếu Hiên Viên Cẩn có thể sáng chế ra Thất Phá Đan, cũng viết được phương thuốc thì Cây Bất tử tuyệt đối không thể là truyền thuyết.



Nàng tin tưởng Hiên Viên Cẩn vì cô ta là người sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương.



Vạn Thú Vô Cương cường đại cỡ nào, người có thể tạo ra thần vật như thế thì không gì có thể làm khó cô ta được!



Ôm niềm tin vào Hiên Viên Cẩn, nàng mới kiên trì tìm kiếm dược liệu cho Thất Phá Đan.



Nếu nàng kiên định như vậy, A Lệ Nhã cũng không dám hoài nghi, vương làm chuyện gì đều có đạo lý của nàng, không cần bọn họ hoài nghi.



"Vương, vì sao vội vàng rời khỏi thành Lâm Hoài như vậy?" A Lệ Nhã có chút khó hiểu, tuy nói thân phận nàng bị phát hiện, nhưng mấy người kia đều không có ác ý với vương, đâu cần phải vội vã rời đi chứ.



Nghe A Lệ Nhã hỏi, Nguyệt Dạ cũng là nhẹ nhàng mím môi nói: "Ta có dự cảm không tốt, ở lại nơi đó sẽ có nguy hiểm."



Nếu không thì nàng cũng không muốn rời đi nhanh như vậy.
"Ta......tạm thời không cần ăn cái gì." Nguyệt Dạ nhìn đùi dê thơm ngon nhưng không hề muốn ăn. Hồn phách đúng là không có dục vọng gì đặc biệt?



"Thật tiết kiệm lương thực a!" A Tát Lôi cảm thán một tiếng, đem đùi dê chạy đi hiếu kính Tiểu Hổ.



Nguyệt Dạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chờ sau khi có lại được linh thể, việc đầu tiên nàng muốn chính là nếm thử mùi thực vật!,



Nàng hiện tại hoàn toàn không có cực nhỏ trí nhớ đối với đủ loại đồ ăn ngon!



Đang ngẫm nghĩ thì bóng đen bay ở phía trước đột nhiên gầm một tiếng, sau đó lao vào trong thân thể Nguyệt Dạ!



Đau nhức!



Thình lình bị đánh làm sắc mặt Nguyệt Dạ tái nhợt một chút, suýt không duy trì được thân thể.



"Sao lại thế này?" Nến Đỏ ở gần đó lập tức cùng Tiểu Hổ xông lại.



Nguyệt Dạ bưng ngực, hồi lâu mới cất tiếng, cắn răng nói: "Đi! Gặp nguy hiểm!"



Nến Đỏ biến sắc, chung quanh không có gì bất thường, nàng không hề nhận thấy khí tức cường đại nào ở gần a!



Nếu ngay cả nàng cũng không phát hiện được khí tức, vậy sợ rằng chỉ có ma thú cấp bậc như Yểm!



Nhưng Yểm không thể theo tới, cũng không thể phát ra sát khí mãnh liệt với bọn họ!



Nguyệt Dạ ngực đau nhức, nói chuyện khó khăn, cũng không giải thích nhiều, vẫy vẫy tay để bọn họ tự triệu hồi ra linh thú, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi.



Băng Linh Huyễn Điểu từ trên cao bay xuống, một đám Phù Quang vốn theo phía sau nhưng trong lúc tới gần bọn họ đột nhiên như bị kinh hách, đều quay đầu chạy trốn.